Chương 51: Tiểu lang phát uy

2.9K 208 10
                                    


Đêm đó, trên bầu trời động Hồ Liên sấm rung chớp giật, gió rít từng cơn, chỉ thấy Bắc hải sóng dữ quay cuồng, rít gào lồng lộn, mưa rào quất vào mặt, nước mưa bắn tung toé, một mảnh mịt mờ. Sức gió thực lớn, thổi quét khiến đại thụ trăm năm cao đến nửa thước bị cong oằn xuống. Mưa to tầm tã, mà hiệu quả của cơn mưa này lại khiến mấy nhà vui mấy nhà sầu.

Đào gia gia đang ngồi chơi cờ cùng mỗ mỗ nghe thấy tiếng sấm liền mặt nhăn mày nhíu, lập tức liếc nhìn Hồ Linh trầm mặc không lên tiếng bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài: "Linh nhi, ta thấy ngươi nên ra xem đi, Thiên Thụ này cả ngày không ngừng phóng sét gọi mưa, ta thấy nàng là muốn học Bạch Tố Trinh năm đó dâng nước ngập động Hồ Liên mà."

Hồ Linh không nói, lạnh nhạt hướng tầm mắt ra ngoài động, vẫn ngồi xếp bằng như trước, không để ý.

Vị Ương rúc trong lòng Hồ Liễu lấm lét nhìn Hồ Linh, một lát sau ngẩng đầu nhìn nhìn Hồ Liễu đầy thâm tình nhìn mình, cười cười, vòng tay ôm nàng, chui đầu vào vòng tay ấm áp của nàng, hít thật sâu mùi hương thơm ngát trên người Hồ Liễu.

"Liễu nhi, nàng xem Thiên Thụ và Linh nhi rốt cuộc có phải diễn trò hay không? Thiên Thụ ở bên ngoài như nổi điên phóng lôi sẽ hao tổn bao nhiêu nguyên khí chứ, vậy mà Linh nhi nàng sao có thể như không có việc gì nhàn nhã luyện công vậy? Không đau lòng sao?"

Hồ Liễu lắc đầu, cười khẽ: "Tính tình nhị muội chính là như vậy, cho dù đặt trong tim cũng sẽ không nói ra lời. Nàng đó, ít lo lắng cho người khác thôi."

Vị Ương nghe xong mắt liền sáng ngời, trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau, cái đầu thò thò ra: "Nói như vậy ta và Hồng nhi vẫn có chút tác dụng không phải sao?"

Nói chưa dứt, lời này vừa ra khỏi miệng, Vị Ương đã bị Hồ Liễu cốc một cái. Nhớ tới bộ dáng Thiên Thụ giả vờ trúng độc, Hồ Liễu vừa giận vừa buồn cười. Mà nói Thiên Thụ cũng không dễ chịu gì, rõ ràng uống bột giặt quần áo, hẳn không nên làm ra bộ dáng như thể uống phải xuân dược mới phải. Sau chính mình lén hỏi Linh nhi, nhị muội thông minh như vậy sao lại thật sự bị nàng mê hoặc, trình độ thế thật khiến người ta không thể không nghĩ theo hướng khác. Mấy người nói xem một tiểu cô nương không chút kinh nghiệm như Thiên Thụ sao có thể làm ra......động tác đó đây?

"Liễu nhi?!" Vị Ương thấy Hồ Liễu ngây người liền bĩu môi bất mãn kháng nghị.

Hồ Liễu hoàn hồn, cúi đầu nhìn đôi mắt lấp loé như kẻ trộm của tiểu miêu trong lòng mình, bất đắc dĩ lắc đầu: "Còn dám nói? Nàng và Hồng nhi chỉ biết gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì."

"Cái gì?" Vị Ương khó hiểu nhìn Hồ Liễu.

Hồ Liễu thở dài, trộm liếc Hồ Linh, chậm rãi mở miệng: "Hồng nhi cho Thiên Thụ uống cái gọi là 'Nam man xuân', tuy nói dược tính mạnh nhưng nhất thời cũng sẽ không bị mất mạng. Nói thế nào thì cũng có thể sống qua một ngày một đêm."

Vị Ương chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Hồ Liễu không rời mắt, không rõ vì sao nàng nói vậy. Chết sớm với chết muộn có gì khác nhau, cần gì phải nhịn một đêm? Đây không phải không có việc gì tự hành tội mình sao......[==!]

[BHTT - Edit Hoàn] Hồ ly chẳng ra hồ ly - Diệp SápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ