Chương 28

307 29 2
                                    

Vương Gia Nhĩ ngồi trước máy tính, đeo tai nghe, hai chân khoanh lại nhàm chán tựa lưng vào ghế lim dim ngủ, Mark nói muốn đổi bố cục nhà một chút, nhưng cậu không thích bụi, dứt khoát tìm một tiệm internet gần nhà ngồi cả ngày, xem phim mệt rồi lại đi ra quầy bán đồ ăn vặt mua chai nước trở về nghe nhạc. Một đám học sinh ngồi vây quanh, ồn ào ầm ĩ chơi trò chơi, trên miệng còn ngậm điếu thuốc lá, mùi đó làm Vương Gia Nhĩ ngạt muốn chết, cậu không chịu được mở mắt ra tắt máy, chuẩn bị đi tìm quản lý tiệm đổi máy, lúc đi qua hành lang cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đang lười biếng ngồi trên ghế gọi điện thoại, nghe giống như gặp chuyện phiền lòng trong công việc.

"Tôi nói với cậu rồi, ông chủ chúng tôi là người cmn phiền phức, yêu cầu một đống việc, cậu ta có thể tự làm như vậy chắc."

Vương Gia Nhĩ hiếu kỳ muốn nghe xem người đàn ông kia nói gì thêm, cố ý bước chậm lại.

"Tuổi tôi đã cao, còn phải nghe một người trẻ tuổi sắp xếp, cậu nói xem có mất mặt hay không?"

"Ông đây thật sự không chịu nổi cậu ta, này, nếu không tôi từ chức nha, cậu nói xem thế nào?"

Vương Gia Nhĩ lắc đầu, bước nhanh rời khỏi hành lang không còn hứng thú nghe tiếp, loại người như vậy coi như là người không có năng lực, còn oán trách người ta không có chí tiến thủ, dáng vẻ chỉ biết một mặt oán trách qua điện thoại thật là khó coi. Nhưng... không phải mình cũng thường như vậy sao, Vương Gia Nhĩ nhớ lại dáng vẻ mình oán trách cấp trên, oán trách bạn bè, oán trách cuộc sống với Mark như thế nào, nếu là Đoàn Nghi Ân ở cạnh thấy những lời này, cũng sẽ cảm thấy rất khó coi.

"Xin hỏi anh có cần gì không?"

Quản lý tiệm thấy Vương Gia Nhĩ đứng ngẩn người, đưa tay vẫy vẫy trước mặt cậu.

"A... không có gì."

Vương Gia Nhĩ rời khỏi tiệm internet, không khí ngột ngạt bên trong làm cậu không muốn tiếp tục ở lại nữa.

Bụng hơi đói, Vương Gia Nhĩ lấy trong túi ra mấy tờ nhân dân tệ, cộng thêm số lẻ vừa đủ một trăm tệ, đoán chừng chưa tới hai ngày đã dùng hết. Từ tiệm internet đi ra Vương Gia Nhĩ cảm thấy dường như người trên đường đều đang nhìn mình, giống như đang nói 'Cậu nhìn người kia đi, cả ngày chơi bời lêu lổng', Vương Gia Nhĩ có chút lúng túng gãi đầu, tăng nhanh nhịp bước.

Vương Gia Nhĩ cầm trong trong tay cái hamburger ngồi trên ghế bên đường nhìn chằm chằm vào giày mình, nhớ năm đó ở trường học cậu cũng được coi là một nhân vật quan trọng, kết quả bây giờ lại lưu lạc đến mức này, cậu đột nhiên có chút nhớ nhà, chỉ tiếc ban đầu vì ở chung với Đoàn Nghi Ân cậu đã tranh cãi với người nhà, thậm chí còn không nghĩ đường lui cho mình. Rõ ràng khi đó yêu anh như vậy, càng về sau lại chán nản như vậy, sớm biết tình yêu tiêu hao đến mức không còn thì ban đầu cần gì phải khổ sở thật lòng thật dạ theo đuổi, Vương Gia Nhĩ rất muốn tát mình một cái, thở dài, hamburger đưa đến miệng lại không muốn ăn.

Ánh mắt liếc đến bóng người quen thuộc, Vương Gia Nhĩ giật mình, là Phác Trân Vinh. Nhìn dáng vẻ của cậu chắc là vừa mới tan sở, chuẩn bị mua chút đồ ăn sẵn ven đường về nhà. Sợ bị đối phương phát hiện, Vương Gia Nhĩ lập tức đứng dậy rời đi, ngay cả giấy gói hamburger cũng không kịp ném vào thùng rác, bóng lưng vội vã chạy trốn có chút bối rối.

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ