Chương 34

292 33 1
                                    

"Là... anh thật sao?"

Vương Gia Nhĩ có chút không dám tin.

"Thật sự là tôi."

Trong giọng nói của Đoàn Nghi Ân mang chút không biết làm sao, anh cẩn thận ngồi dậy, kết quả bị Vương Gia Nhĩ nhào vào lòng, va chạm bất ngờ làm anh bực bội hừ một tiếng.

"Nghi Ân... Nghi Ân..."

Em rất nhớ anh.

Vương Gia Nhĩ không cố kiềm nén sẽ khóc thành tiếng, nức nở gọi tên Đoàn Nghi Ân, bả vai run lên dữ dội. Đoàn Nghi Ân có chút cứng nhắc, định vỗ vỗ vai cậu, nhưng cuối cùng vẫn nắm tay để xuống, làm cách nào để an ủi cậu đây? Nhưng nhưng không có cách nào an ủi được.

Vương Gia Nhĩ không để ý bất cứ điều gì, cứ ôm Đoàn Nghi Ân khóc mãi, lau hết nước mắt nước mũi lên áo anh, có lúc không thở nổi phải ho khan hai tiếng, dùng tê tâm liệt phế để hình dung tiếng khóc cũng không quá đáng, lần đầu tiên Đoàn Nghi Ân nghe thấy, cũng có thể là lần cuối cùng của anh.

"Em khóc đủ chưa?"

Thấy Vương Gia Nhĩ dường như càng khóc càng mãnh liệt, Đoàn Nghi Ân lên tiếng cắt đứt.

Vương Gia Nhĩ ôm chặt eo của Đoàn Nghi Ân, hận không thể hòa mình vào cơ thể anh, tùy tiện lắc đầu rồi lại khóc nhiều hơn, cuối cùng Đoàn Nghi Ân cũng trở lại, còn mình có quá nhiều khổ sở cùng hối hận chặn ở cổ họng không nói ra được. Đoàn Nghi Ân bị tiếng khóc của cậu lây, cố gắng mở mắt nhìn lên cao vì sợ nước mắt mình chảy ra.

Vương Gia Nhĩ khóc đến mắt khô khốc nặn cũng không ra nước mắt nữa, chỉ còn tiếng thút thít làm người nghe khó chịu. Đoàn Nghi Ân ở bên cạnh lấy cho cậu mấy tờ giấy, thuận tay kéo người kia lên ngồi cùng trên ghế salon.

"Ngồi xổm lâu như vậy chân không tê sao?"

Trong giọng nói của Đoàn Nghi Ân nghe không ra chút cảm xúc nào, Vương Gia Nhĩ lại cho rằng anh đang quan tâm mình, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ, vùi đầu không lên tiếng, Đoàn Nghi Ân lẳng lặng nhìn cậu, trong lúc nhất thời hai người cũng không có gì để nói.

"Lúc vừa tỉnh lại, tôi hy vọng mình chỉ vừa trải qua giấc mộng dài." Đoàn Nghi Ân mở miệng phá vỡ khoảng lặng.

"Đây chính là ác mộng, nhưng bây giờ tốt rồi, anh tỉnh rồi, Nghi Ân, chúng ta đừng chia tay nữa có được không?"

Vương Gia Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lên kéo lấy tay Đoàn Nghi Ân, cậu chưa bao giờ kỳ vọng Đoàn Nghi Ân mỉm cười gật đầu rồi nói với mình một câu 'đưc, đu nghe em' như bây giờ.

Đoàn Nghi Ân không trả lời ngay, anh mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy ra một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên trong bóng tối, Vương Gia Nhĩ ngẩn người, cậu buông tay hoảng hốt lui đến góc ghế salon lấy gối ôm ngăn trước người.

"Mark, anh hứng thú với việc đóng vai Đoàn Nghi Ân đến vậy sao? Anh đừng tưởng lần này có thể lừa được tôi, anh Nghi Ân không hút thuốc."

Đoàn Nghi Ân dùng hai ngón tay kẹp nhẹ điếu thuốc hút một hơi thật sâu, môi khẽ nhếch phả ra làn khói trắng, động tác liên tục không ngắt quãng, còn thiếu mỗi ly rượu đặt bên cạnh anh.

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ