Chương 32

284 29 1
                                    

Lúc tỉnh dậy toàn thân Vương Gia Nhĩ đầy mồ hôi, nằm co người cả một đêm mặc dù hơi mỏi nhưng dù sao dạ dày cũng không đau nữa. Cậu theo thói quen xoa bụng mình thì phát hiện có thứ gì đó rột roạt, có chút nghi ngờ lấy thứ đó ra khỏi áo, tim Vương Gia Nhĩ giống như sống lại đập thình thịch.

Túi chườm nóng này, là Đoàn Nghi Ân mua cho cậu, anh xuất hiện rồi.

Vương Gia Nhĩ vội vàng vén chăn lên, chân trần đạp trên sàn nhà trong nháy mắt mềm nhũn thiếu chút quỵ xuống đất, đến khi Vương Gia Nhĩ phản ứng lại thì đã đau đến ôm chân hít một ngụm khí lạnh vào trong, cậu vừa vặn đạp lên đống mảnh sứ vụn đầy đất, cháo bị giẫm lên dính cứng trên sàn nhà, hòa với máu.

Hóa ra b đâm đau đến như vy, Vương Gia Nhĩ nghĩ.

Cắn răng rút mảnh vụn ở lòng bàn chân ra, Vương Gia Nhĩ không nhịn được kêu lên một tiếng, cảm giác đau bắt đầu lan ra đến không chịu được.

"A..."

Vương Gia Nhĩ lấy tay ôm, tùy tiện lấy cái khăn mặt trong ngăn kéo cột vào, máu từ từ thấm ướt khăn lông. Vương Gia Nhĩ không để ý, đứng bằng một chân, nhảy từng bước ra khỏi phòng ngủ, còn chưa xuống lầu đã nhìn thấy cửa sân thượng mở lớn, Đoàn Nghi Ân ượt sũng vẫn nằm ngủ trên đất, tay phải bị thương.

"Nghi Ân!"

Vương Gia Nhĩ nhất thời kích động quên đi vết thương ở lòng bàn chân, chân chạm đất lập tức đau đến ngã sang một bên, tay nắm chặt lan can, cậu đành thận trọng nhảy xuống từng bậc một. Thật vất vả mới đến được bên cạnh Đoàn Nghi Ân, một lớp mồ hôi mỏng trên trán Vương Gia Nhĩ.

"Nghi Ân, Nghi Ân, anh tỉnh lại đi."

Vương Gia Nhĩ ngồi xổm người xuống lay bả vai người đàn ông còn đang trong giấc mộng, rất sợ người ta không nghe thấy. Người đàn ông cau mày tỉnh lại, vén tóc lên cặp mắt có chút vô hồn, trong mắt người bị đánh thức lộ ra sự bất mãn, sau khi nhìn thấy Vương Gia Nhĩ thì sững sốt một chút, sau đó đôi mắt từ từ tập trung.

"J..."

Mark còn chưa kịp mở miệng, cả người Vương Gia Nhĩ đã nằm trên ngực hắn, cậu ôm thật chặt không buông tay. Mark tự nhiên cũng không nói gì dùng tay trái ôm cậu, có chút không dám tin lấy tay vân vê tóc sau ót cậu.

"Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi."

Vương Gia Nhĩ có quá nhiều lời muốn nói, tất cả ưu tư cuối cùng lại hóa thành ba chữ [em xin lỗi]

"Em không cần xin lỗi."

Mark thử động tay phải, liên quan đến vết thương tối qua, lơ đãng hừ một tiếng.

"Tay của anh... em đáng chết."

Vương Gia Nhĩ đau lòng kéo tay đang quấn băng của hắn sang, hôm qua quá tức giận mà quên mất đây cũng là tay của Đoàn Nghi Ân. Hối hận cùng tự trách hòa vào một chỗ, Vương Gia Nhĩ giơ tay lên lại muốn đánh mình, bị Mark nhanh một bước nắm lấy tay kéo lại. Mark dùng hai ngón tay giữ cằm Vương Gia Nhĩ, hôn lên, không mang tính ép buộc, cẩn thận hôn. Chạm được môi trong chốc lát Vương Gia Nhĩ có chút chần chừ, cậu cảm thấy mình không có tư cách nhận thêm sự dịu dàng của Đoàn Nghi Ân, nhưng vẫn lưu luyến cảm giác này lâu nay, không kiềm được ôm cổ đối phương.

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ