Chương 47

360 33 3
                                    

Ngày hôm sau lúc Đoàn Nghi Ân tỉnh dậy phát hiện xung quanh một mảng hỗn loạn, còn mình đang nằm trong ngực Vương Gia Nhĩ, cậu ngủ rất say nhìn qua có vẻ vô cùng mệt mỏi, lông mày nhíu lại. Mark chiếm cả ngày không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, Đoàn Nghi Ân vội vàng ôm lấy Vương Gia Nhĩ.

"Vương Gia Nhĩ... Vương Gia Nhĩ?"

Vương Gia Nhĩ không trả lời vùi mặt vào bả vai Đoàn Nghi Ân tìm một vị trí thoải mái ngủ tiếp.

Đoàn Nghi Ân nhìn dấu tay đỏ bầm trên cổ Vương Gia Nhĩ không khỏi lạnh sống lưng, anh bế người lên phòng ngủ lầu hai, phòng khách lộn xộn đén ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có. Vương Gia Nhĩ được Đoàn Nghi Ân đặt lên giường, vén áo lên thật cao, ban đầu Đoàn Nghi Ân chỉ muốn kiểm tra xem cậu có bị thương không, kết quả tất cả những chỗ đọng máu lớn nhỏ đều lộ ra trước mặt Đoàn Nghi Ân. Bây giờ anh mới phát hiện trên tay Vương Gia Nhĩ đọng đầy máu, về căn bản là không nhìn ra được vết thương nằm ở đâu. Còn nhìn kỹ mặt cậu sẽ thấy có dấu vết bị đánh, ngay cả môi cũng bị cắn rách. Đoàn Nghi Ân nắm chặt tay chịu đựng rất lâu, đến mức khớp xương trắng bệch thì đã đấm một cái lên tường phát ra một tiếng vang.

Bấy giờ Đoàn Nghi Ân có chút chán ghét khoanh tay đứng nhìn, lấy cớ không liên quan đến nhau mà anh cố hết sức biến mình trở nên lạnh lùng cùng vô tình, Vương Gia Nhĩ bị Mark ngược đãi, mình biết rõ cũng không ngăn cản, cái này không khác gì trả thù. Ánh mặt đột nhiên liếc thấy mấy tờ giấy rải rác bên chân, Đoàn Nghi Ân nhặt chúng lên vuốt thẳng, đây là nhật ký của Vương Gia Nhĩ, phía trên là kỷ niệm của hai người từ khi biết nhau cho đến khi sống chung, có những chuyện ngay cả bản thân Đoàn Nghi Ân cũng đã quên, sau khi em gái xảy ra chuyện Vương Gia Nhĩ luôn vì anh im lặng chịu đựng Mark rất lâu, nhưng anh không biết gì cả, còn cảm thấy mình đối xử rất tốt với Vương Gia Nhĩ.

Anh vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lông nhúng nước nóng, ngồi ở mép giường thận trọng lau tay cho Vương Gia Nhĩ, máu đọng quá cứng phải dùng chút lực mới có thể lau sạch. Nhìn bàn tay này, Đoàn Nghi Ân nhớ đến chiếc nhẫn mình mua cho cậu, không phải Vương Gia Nhĩ không muốn, mà căn bản là chưa từng đưa.

"Thật ra em rất mong đợi chiếc nhẫn kia đúng không?" Đoàn Nghi Ân dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt Vương Gia Nhĩ.

"Anh có nên cho em thêm cơ hội không?"

Đoàn Nghi Ân ôm chặt Vương Gia Nhĩ vào lồng ngực, dùng gò má cạ vào tóc cậu.

"Vương Gia Nhĩ... xin lỗi, tất mọi chuyện đều vì anh không đủ quyết đoán..."

Vương Gia Nhĩ mơ màng lầm bầm một tiếng.

Đoàn Nghi Ân buông cậu ra tiếp tục lau tay, lau xong giặt khăn sạch sẻ rồi xử lý đơn giản vết thương rồi băng bó lại, xoay người đi xuống lầu.

Vương Gia Nhĩ trở mình mơ màng mở mắt ra, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là xúc động khi mình vẫn còn sống, ngày hôm qua ôm Mark khóc lóc rồi vô thức ngủ thiếp đi, nhnwg sao bây giờ mình lại nằm trên giường? Cậu thử đứng dậy, cả người đau nhức như bị ai đó vặn các khớp xương, Vương Gia Nhĩ cắn răng nhe miệng mới gượng dậy để tựa vào giường nổi.

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ