Chương 36

283 29 0
                                    

"Cảm ơn, tôi không uống đồ ngọt."

Thôi Vinh Tể đẩy ly trà sữa tới trước mặt Vương Gia Nhĩ, Vương Gia Nhĩ quay đầu nhìn cậu với ánh mắt cảm kích.

"Bác sĩ Thôi có gì đừng ngại cứ nói thẳng."

"Anh Đoàn, tình hình của anh anh Vương đã nói với tôi, tôi nghĩ chính anh cũng biết tác hại của nhân cách thứ hai, tôi cũng không thừa nước đục thả câu, chúng tôi hy vọng anh có thể đồng ý chữa trị."

Vương Gia Nhĩ căng thẳng nghe Thôi Vinh Tể nói xong, hồi hộp nhìn về phía Đoàn Nghi Ân.

"Cảm ơn anh quan tâm, tôi cho rằng không cần thiết."

Đoàn Nghi Ân lộ ra vẻ hời hợt nhưng lại không mất đi nụ cười lịch sự với Thôi Vinh Tể.

"Nhân cách thứ hai của anh rất nóng tính, nếu cứ để mực như vậy rất có thể sẽ mang đến tổn thương cho người bên cạnh bất cứ lúc nào, mà chính anh cũng sẽ bị thương. Nếu anh đồng ý, tôi có thể lập tức lập phương pháp trị liệu cho anh, tôi sẽ áp dụng trị liệu theo lối cũ trước, nếu tình hình nghiêm trọng thì cần phải..."

"Tôi không có ai bên cạnh hết, cũng không cần chữa trị."

Đoàn Nghi Ân cắt lời Thôi Vinh Tể, nhìn về phía Vương Gia Nhĩ đưa tay ra hiệu mời đi.

"Ý của các người tôi hiểu, tại đây tôi tỏ rõ ý từ chối, đi thong thả không tiễn."

Thôi Vinh Tể nhìn về phía Vương Gia Nhĩ, mặt tỏ vẻ khó xử.

"Nghi Ân, anh có thể giận em, nhưng anh cần lấy sức khỏe của mình ra đánh cược với em." Vương Gia Nhĩ có chút nóng nảy.

"Em đừng quá ảo tưởng nữa, tại sao tôi phải giận em."

"Được rồi hai anh đừng tranh cãi nữa, anh Đoàn, anh Vương chỉ đang lo cho anh thôi, nói như anh có phải hơi quá hay không?"

Đoàn Nghi Ân quay đầu nhìn Thôi Vinh Tể, từ khi mới bắt đầu người đàn ông này đã nói giúp cho Vương Gia Nhĩ, giúp cậu giải vây, giúp cậu nói chuyện, trong lòng anh có chút không thoải mái.

"Không biết bác sĩ Thôi biết cậu Vương từ khi nào? Sao chuyện gì cũng bênh vực cậu ta?"

(*) Ở đây Đoàn Nghi Ân dùng từ tiên sinh - một từ gọi đối phương theo cách lịch sự nhưng xa cách

"Vì anh Đoàn luôn làm anh ấy khó chịu, tôi thật sự nhìn không nổi."

Giữa Thôi Vinh Tể và Đoàn Nghi Ân tràn ra mùi thuốc súng không giải thích được, Vương Gia Nhĩ kéo kéo vạt áo Thôi Vinh Tể tỏ ý cậu đừng nói nữa, Đoàn Nghi Ân nhìn thấy sắc mặt cũng trầm xuống.

"Quên đi bác sĩ Thôi, hôm nay cậu về trước đi."

"Không phải anh..."

"Lần sau đi."

Thôi Vinh Tể còn muốn nói gì đó nhưng thấy mặt Vương Gia Nhĩ bối rối cũng chỉ biết đồng ý, Vương Gia Nhĩ đưa Thôi Vinh Tể đến cửa, mặt tỏ vẻ ngại ngùng.

"Tôi xin lỗi, để cậu đến một chuyến vô ích, lại để cậu che cười rồi."

"Hai anh thật sự không có chuyện gì sao? Sao anh ấy dùng kiểu thái độ đó với anh chứ?"

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ