Chương 40

312 29 2
                                    

Vương Gia Nhĩ tỉnh dậy rất sớm nhưng cơ thể cậu lại giống như vẫn đang ngủ say không thể nhúc nhích được, cậu nằm trên ghế salon khoảng gần một giờ mới thận trọng đưa tay sờ phía sau mình, ngay chỗ sưng dường như còn bị trầy da, ngón tay lạnh băng vừa đụng vào liền đau đến nhịn không được co ngón chân lại, cậu thử cử động đùi phải muốn đi xuống, kết quả chạm phải chỗ bị thương lập tức từ bỏ. Lại nằm trên ghế salon một hồi cậu nhìn đồng hồ treo tường, chỉ còn một tiếng nữa là Đoàn Nghi Ân dậy, Vương Gia Nhĩ siết tay thành nắm đấm cắn chặt răng ngồi dậy, vết thương bị rách kèm với cảm giác đau rát xâm lấn cậu, từng đợt từng đợt kích thích làm nước mắt tràn đầy hốc mắt. Da đầu Vương Gia Nhĩ tê dại, liều mạng nắm lấy vải ghế salon để mình không nằm xuống, cố nén đau mặc quần áo vào, cảm giác giống như để chân không đi trên đường đá, dài đăng đẵng lại đau đớn.

Để giảm bớt đau đớn Vương Gia Nhĩ không thể không vịn vào đồ dùng trong nhà từng bước từng bước chậm rãi đi tới phòng ăn, trước mặt là một mảng hỗn độn, mấy thứ này cần thu dọn trước khi Đoàn Nghi Ân xuống lầu, Vương Gia Nhĩ cam chịu cúi người xuống bắt đầu từ từ nhặt, mỗi lần động là một lần hành hạ. Rất vất vả mới dồn thức ăn thừa và mảnh vỡ lại một chỗ, Vương Gia Nhĩ thận trọng bỏ chúng vào túi rác cột nút đặt ở góc bếp. Dầu đọng đầy đất, Việt Nam lại lấy cây lau nhà ướt ra lau nhiều lần, cậu cảm thấy cả người run rẩy, còn có chút lạnh, dựa lên cửa nghỉ ngơi một chút, nhìn đồng hồ treo tường, Đoàn Nghi Ân rất nhanh sẽ rời giường.

Không để ý tới đã lau sạch sàn hay chưa, Vương Gia Nhĩ vội vàng mở tủ lạnh lấy ra một trái trứng gà, rót sữa vào ly cho vào lò vi sóng, thuận tiện đổ vào chảo ít dầu, những việc này bình thường làm không quá 5 phút, nhưng hôm nay Vương Gia Nhĩ mất tận mười mấy phút, mỗi bước chân đều cần rất nhiều sức đến mức cậu cũng không để ý đến Đoàn Nghi Ân đã xuống lầu, giờ phút này đang đứng ở phòng khách nhìn nhất cử nhất động của cậu.

Đoàn Nghi Ân nhìn Vương Gia Nhĩ khoảng năm phút, nhìn cậu đập trứng sau đó kiên nhẫn lựa vỏ vụn trong chén, lại ngây ngốc đứng trước bếp chờ dầu sôi, lờ mờ trở lại thời gian trước kia, Đoàn Nghi Ân dụi mắt liếc nhìn lịch, năm nay là năm 2017 không sai, anh và Vương Gia Nhĩ đã bên nhau ba năm, chia tay gần một tháng. Đoàn Nghi Ân đi tới kéo tay Vương Gia Nhĩ muốn cầm chảo, dọa đối phương giật mình.

"... Nghi Ân?" Trong giọng nói của Vương Gia Nhĩ ngoài kinh ngạc còn có vui mừng.

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Làm đồ ăn sáng cho anh."

"Mấy ngày nay cậu thấy tôi ăn sao? Không phải cậu muốn thấy Hoàng Hà mới từ bỏ ý định chứ?"

"Có ăn hay không là chuyện của anh, đây là em tự nguyện làm." Vương Gia Nhĩ cảm thấy mình cố chấp vào lúc này còn dược coi là ưu điểm.

"Tôi không cần."

Đoàn Nghi Ân đuổi Vương Gia Nhĩ ra khỏi nhà bếp.

"... A..."

Vương Gia Nhĩ không đề phòng bất ngờ bị Đoàn Nghi Ân kéo về phía trước, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, vừa bước một bước đã đau đến quỳ xuống đất, theo phản xạ Đoàn Nghi Ân muốn đưa tay ra đỡ cậu đứng dậy nhưng lúc sắp chạm đến thì dừng lại giữa không trung.

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ