Chương 41

303 34 3
                                    

Đoàn Nghi Ân đi tới trước giường đưa tay đặt lên trán Vương Gia Nhĩ, nhiệt độ hơi cao truyền đến tay Đoàn Nghi Ân, anh thở dài rút tay ra chuẩn bị sang phòng bên cạnh tìm nhiệt kế để đo nhiệt độ cho cậu.

Đoàn Nghi Ân vừa chuyển người đã bị người trên giường đưa tay ra kéo tay áo, lực không lớn giống như nhẹ nhàng khoác tay rất dễ thoát khỏi, nhưng Vương Gia Nhĩ lại trầm giọng gọi "Nghi Ân" làm Đoàn Nghi Ân thu hồi bước chân, Vương Gia Nhĩ mở mắt ra, ngón tay nắm áo Đoàn Nghi Ân từ từ dùng sức.

"Tôi đi lấy nhiệt kế, lát nữa quay lại."

Đôi mắt của Vương Gia Nhĩ long lanh liều mạng lắc đầu, Đoàn Nghi Ân thấy Vương Gia Nhĩ chưa ngủ thì có chút lúng túng , rõ ràng có thể hất tay cậu ra kết quả đối diện ánh mắt của đối phương thì lại từ bỏ, ai có thể chống cự được đôi mắt này của Vương Gia Nhĩ chứ?

"Anh quay lại rồi." Vương Gia Nhĩ miễn cưỡng nở một nụ cười với Đoàn Nghi Ân, đã lâu rồi chưa cười lại, cậu cũng sắp quên mất dấu ngoặc nhỏ trên mặt như thế nào rồi.

"Cậu phát sốt rồi." Đoàn Nghi Ân mất tự nhiên quay mặt sang một bên.

"Vậy nên ở lại bên em được không?"

Lần đầu tiên trong giọng nói của Vương Gia Nhĩ mang ý cầu xin, cho tới bây giờ câu chưa lần nào hạ giọng vì bất cứ điều gì, nhưng một người ở thời điểm tứ cố vô thân sẽ trở nên yếu đuối lạ thường, khiến cậu không để ý tới lòng tự trọng chỉ một lòng muốn giữ Đoàn Nghi Ân ở lại bên mình. Hai người giằng co một hồi, Vương Gia Nhĩ thất vọng rũ mi buông tay ra, Đoàn Nghi Ân gần như cùng lúc cậu buông tay thì lui về ngồi bên mép giường, đưa lưng về phía cậu, Vương Gia Nhĩ kinh ngạc nín thở không dám tùy ý làm loạn, trong nhất thời hai người không nói gì, Đoàn Nghi Ân nghịch ngón tay mình.

Cơn đau từng chút một kích thích Vương Gia Nhĩ, cảm giác cơn lạnh ập tới làm cậu cảm thấy lỗ chân lông toàn thân co chặt, cậu đưa hai tay ôm eo Đoàn Nghi Ân từ phía sau, nhìn giống như đứa nhỏ vì bị bệnh mà nghịch ngợm, nhưng cậu đã không còn lòng tin Đoàn Nghi Ân sẽ không đẩy cậu ra, nên ngay cả động tác cũng lộ vẻ dè dặt, Đoàn Nghi Ân trở nên cứng nhắc thấy rõ nhưng vẫn không cự tuyệt.

"Em khó chịu." Vương Gia Nhĩ muốn tiến thêm một bước lấy được sự quan tâm của Đoàn Nghi Ân.

"... Sao lại thành ra thế này?"

Cách một lúc lâu Đoàn Nghi Ân mới mở miệng hỏi cậu, bây giờ mình giống như đang quan tâm đến cuộc sống tình cảm của người khác nên không thể nói ra được cảm giác trong lòng.

"Mỗi ngày em đều nấu cơm tối cho anh, Mark thấy nên rất giận." Vương Gia Nhĩ nói giọng mũi cảm giác rất tủi thân, Đoàn Nghi Ân thở dài.

"Cậu chọc anh ta tức giận cũng coi là bồi thường sao?"

"Em để anh ta trút giận lên mình, chờ anh ta trút đủ rồi cũng sẽ nghĩ thông suốt."

"Vậy chính cậu đã nghĩ thông suốt chưa?"

"Em đã nghĩ thông suốt rồi mới trở lại làm như vậy, em đối với anh không tốt đối với Mark lại tệ đến cực điểm, em lợi dụng anh ta lại không thể cho anh ta điều anh ta muốn, nên anh ta trút giận lên em em cũng không một câu oán trách, có vài thứ sớm muộn gì cũng phải trả lại, huống chi em muốn đối tốt với anh thêm lần nữa."

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ