Chương 43

304 25 1
                                    

Mark nhớ lúc mình có ý thức là năm mười tám tuổi, hắn luôn nghi ngờ tại sao mình mãi chỉ có buổi tối, ban ngày với hắn mà nói chỉ là những đoạn ký ức mơ hồ, hắn nghĩ có lẽ mình là người đặc biệt. Màn đêm yên tĩnh khiến Mark cảm thấy rất cô đọc, lúc hắn ra khỏi phòng thì phát hiện mình có một cô em gái mười sáu tuổi, giống mình như đúc, rõ ràng Mark không có quá nhiều ấn tượng nhưng lại yêu thương cô em gái này lạ thường, loại dục vọng muốn bảo vệ cô bé mạnh hơn bất cứ việc gì, bây giờ nghĩ lại đơn giản chỉ là thừa hưởng từ tâm tư tình cảm của Đoàn Nghi Ân mà thôi.

Mark luôn bảo vệ em gái quá mức mãnh liệt, nếu buổi tối không giữ cô bên mình thì sẽ phiền não đến ngủ không yên, thậm chí hắn còn ngồi trước giường vuốt tóc cô chờ đến khi cô chìm vào giấc ngủ mới rời đi. Cô em kia cũng không cảm thấy sợ khi anh mình thay đổi như vậy, rõ ràng Đoàn Nghi Lâm ý thức được nhân cách của Đoàn Nghi Ân bị tách ra, nhưng cô chọn giống như Vương Gia Nhĩ vậy, che giấu tất cả không muốn nói cho anh biết.

Khi đó thời gian Mark tỉnh lại rất ít, nhưng mỗi lần hắn xuất hiện đều làm người ta không vui như vậy, Mark không cách nào tiếp nhận được em gái cố ý né tránh mình cùng cuộc sống về đêm, thậm chí hắn còn nhốt cô trong phòng không cho cô dùng điện thoại di động, khi đó câu đầu tiên hắn nghe nhiều nhất là 'tôi không muốn gặp anh'.

Cái gì tới cũng sẽ tới, đêm hôm đó Đoàn Nghi Lâm đưa bạn trai tới dưới nhà bị Mark ở trên lầu bắt gặp, cậu trai kia bị đạp ngã lăn ra đất đánh rất thảm, cuối cùng Đoàn Nghi Lâm khóc cầu xin Mark dừng tay, bị Mark kéo lên lầu.

"Tại sao em hết lần này đến lần khác thách thức sự kiên nhẫn của anh?" Mark nắm cổ tay cô gào thét.

"Anh là người điên! Bệnh thần kinh! Lúc nào anh mới biến khỏi cuộc sống của tôi? Anh vốn không phải là anh tôi!"

Đến nay Mark vẫn nhớ cảm giác cái tát trên mặt, hắn sững người, Đoàn Nghi Lâm chạy về phòng khóa trái cửa còn hắn ở ngaoif đá cửa hơn nửa đêm nghe cô vừa khóc vừa cầu xin mình biến mất, Mark không hiểu tại sao người thân lại ghét bỏ mình như vậy, rõ ràng hắn là người có máu có thịt tại sao phải biến mất. Lăn lộn nhiều lần đến cuối cùng Mark cảm thấy bị thương, hắn vừa mất mác vừa đâu khổ trở về phòng mình, ngủ một giấc liền biến thành hơn hai tháng sau.

Đoàn Nghi Ân thi lên đại học chuyển đến thành phố rất xa nhà, lúc Mark tỉnh dậy lần nữa Đoàn Nghi Ân đã thuê một căn nhà tốt ở ngoài trường. Ban đêm đi lang thang trên đường ở thành phố xa lạ, Mark không mục đích đi theo đám người đi vào một quán bar, nơi này náo nhiệt huyên náo sẽ không làm hắn cảm thấy cô độc, còn hắn cũng có thể bỏ phiền não sang một bên để hòa với đám người kia.

Từ đó quán bar này có một vị khách thích đội mũ và đeo khẩu trang màu đen ngồi ở trong góc, cách mấy ngày sẽ đến gọi một ly rượu đặt ở trước mặt làm cảnh không uống, cũng không nói chuyện với bất kỳ ai.

Một năm kia Vương Gia Nhĩ cũng mười tám tuổi, thường cùng đám bạn đại học mới quen ngồi trong quán bar chơi board game(*), trên mặt lộ ra nụ cười đặc biệt rực rỡ màu sắc lộ ra nét đẹp khác biệt, cả người tản ra một lại tự tin mị lực phóng tới tầm mắt của Mark. Mỗi lần Mark đến quán bar đều có thể thấy cậu, lâu ngày Mark có thói quen vừa vào quán bar đã tìm Vương Gia Nhĩ, hắn quan sát nhất cử nhất động của cậu ngay cả một biểu cảm nhỏ cũng thấy rõ, dưới ánh đèn pha dỏ tím tầm mắt của hắn cũng không thể rời bỏ cậu, không quen biết thậm chí còn cách mấy bàn nhưng hắn lại yêu cậu. Mark ở đó cho đến khi Vương Gia Nhĩ rời khỏi quán bar sau đó đi theo bọn họ, đứng phía sau đưa mắt nhìn cậu lên xe an toàn sau đó mới xoay người về nhà, sự tồn tại của Vương Gia Nhĩ làm Mark cảm thấy an toàn ở thành phos xa lạ này.

[FULL][Markson] ĐỒNG BỌNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ