Jiyeon xuống máy bay, ở một địa phương lạ lẫm, nghe thấy ngôn ngữ xa lạ, Jiyeon đột nhiên có cảm giác khủng hoảng, nàng không biết mình đến quốc gia này là đúng hay sai, nàng đứng lẫn trong đám người, nhìn người đến người đi, nhưng không biết nên theo ai.
"Cô là Park Jiyeon?" Một câu nói bằng tiếng Hàn vang lên, khiến cho Jiyeon theo bản năng xoay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
"Tôi là Bắc Dã Thanh Diệp, phụ thân để cho tôi đón cô." Âm thanh này giống như dòng suối u nhã thấm lòng người nghe, tiếng Hàn được phát âm vô cùng chuẩn, ngay cả dáng cười đều cực kỳ điềm tĩnh thanh nhã, đó là khí chất làm cho Jiyeon có chút quen thuộc, hoảng hốt trong nhất thời. Bắc Dã Thanh Diệp và hình tượng thời thiếu nữ của Hyomin giống như giao thoa với nhau, tuy Jiyeon chưa gặp qua Hyomin khi còn là thiếu nữ, nhưng Jiyeon đột nhiên cảm thấy Hyomin khi còn trẻ đại khái chính là bộ dáng như vậy, nghĩ đến Hyomin, trong lòng Jiyeon lại sinh ra phiền muộn, không biết ở nơi xa nàng có tốt không?
"Cô là Park Jiyeon?" Thiếu nữ thấy Jiyeon không có trả lời, lại hỏi một lần nữa, phụ thân nói, nàng là nữ nhi một người bạn của mẫu thân, làm cho mình đối đãi nàng như tỷ tỷ, khi nghe phụ thân nói đến người này, bản thân cực kỳ mong chờ sự xuất hiện của nàng. Không biết vì sao, ở trong một đám người mà bản thân chỉ lên tiếng hỏi nàng, cảm giác nàng chính là người mình phải đợi.
Lúc này Jiyeon mới gật đầu, "Tôi là Park Jiyeon."
Bắc Dã Thanh Diệp khi thấy Jiyeon gật đầu, liền cười một chút, nụ cười ấm áp này, đây là một thiếu nữ đặc biệt thân thiện, cùng với sự thân thiết của Hyomin có chút bất đồng, cảm giác gần gũi của Hyomin vĩnh viễn đều kèm theo ánh hào quang rực rỡ.
"Sau này xin nhiều chỉ giáo." Bắc Dã Thanh Diệp có cảm giác thân thiết không nên lời đối với Jiyeon, ngoại trừ ánh mắt đầu tiên có lẽ do hợp mắt, còn là vì nàng do mẫu thân gửi gắm, nàng có thể cho mình biết rất nhiều chuyện về mẫu thân.
"Xin nhiều chỉ giáo." Jiyeon gật đầu, luôn cảnh giác rất cao với người xa lạ, thế nhưng đối với thiếu nữ danh xưng Bắc Dã Thanh Diệp này Jiyeon lại nghĩ có cảm giác thân thiết, có thể là do khí chất của nàng tương tự với Hyomin.
Vào đêm thứ nhất ở Nhật Bản, trong lòng Jiyeon tưởng niệm Hyomin giống như dây leo phát triển không ngừng. Nàng cầm điện thoại di động, khi bấm số di động của Hyomin, ngón tay bắt đầu hơi run rẩy, cảm giác này giống như phạm nhân tử hình trước lúc tội ác bị tuyên án cảm thấy khẩn trương và sợ hãi.
Điện thoại reng lên một lần, một lần lại một lần, chính là không có người tiếp nhận, Jiyeon chưa từ bỏ ý định vẫn một lần một lần gọi lại, cuối cùng nước mắt lăn dài, nàng biết Hyomin giận mình, cho nên không chịu nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia, Hyomin nằm trên giường, nghe điện thoại di động một lần lại một lần vang lên, nàng biết nhất định là Jiyeon gọi về cho mình. Nàng luôn có thể dự đoán chuẩn xác rất nhiều suy nghĩ của Jiyeon, nhưng chỉ duy nhất lần này không đoán trúng quyết tâm ra đi của Jiyeon, trong lý trí của nàng rõ ràng nói với bản thân, Jiyeon mọi việc làm đều vì yêu mình, thế nhưng trái tim lại không cách nào tiếp thu và tha thứ nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tình yêu bất ngờ [BH], [Minyeon]
FanfictionMinyeon is real!!!! Câu chuyện kể về tình yêu của hai cô gái một là tình nhân còn người kia lại là vợ của người đàn ông cô gái kia làm tình nhân. Park Jiyeon thấy rằng mình không nên tò mò về vợ của ông chủ, nếu không sẽ không yêu cô ấy, cùng ông c...