Chương 7: Liếc nhìn thành quách siêu

2.9K 78 0
                                    

Mỹ nhân thoáng cái đã không thấy tăm hơi, mọi người cùng lúc đồng loạt thở dài từng đợt đầy thất vọng, nhưng không ai cam lòng chuyển ánh mắt từ trên người Mặc Yểm đi chỗ khác. Tuy nhiên lần này không phải là xem mỹ nam tử, mà là ngóng trông tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mặt mày rạng rỡ một lần nữa.

Mặc Yểm hừ nhạt một tiếng, duỗi tay ra kéo Bạch Bạch ôm vào trong lòng, vỗ vỗ vai nàng, an ủi nhẹ nhàng hiếm thấy: “Không có việc gì, chẳng qua bọn họ chưa từng thấy người con gái nào xinh đẹp như ngươi vậy thôi”

Mặc Yểm trước nay đã quen làm theo ý mình, căn bản là không thèm để ý sự chú ý của người khác, cho nên đối với việc mang theo Bạch Bạch đi rêu rao khắp nơi cũng không biết là có điểm gì không ổn, chỉ là không nghĩ đến con tiểu vật cưng lại nhát gan đến như vậy… Cũng theo lời nàng nói thì hình như nàng mới lần đầu tiên rời khỏi nơi tu luyện đến trần gian.

Thật may mắn là mình được gặp nàng trước, nếu không tiểu hồ ly ngon lành này sẽ bị thần tiên yêu ma nào đó đi qua ăn tươi mất. (V: cướp mất món ngon của anh sao _ _!)

Nửa ôm nửa dắt Bạch Bạch đi qua đại sảnh đến ngồi xuống trong một phòng trang nhã sau tấm bình phong. Mọi người đưa mắt nhìn bóng lưng của bọn họ dần biến mất, hận không thể nhìn được xuyên qua tấm bình phong kia để thấy mỹ nhân như thiên tiên kia thêm vài lần nữa. Thậm chí có vài người ra sức xoa nắn mắt, hoài nghi có phải do đêm qua mình ngủ không ngon cộng thêm lâu ngày không có ôm qua đàn bà ở bên ngoài, mà sinh ra ảo giác … Trên thế gian thậm chí có cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy sao! Đáng tiếc là nàng cứ nhất quyết giấu mình trong lòng tên công tử áo đen kia. Nếu như có thể liếc nhìn nàng thêm vài lần, được được! Đúng là vài ngày không ăn cơm cũng đáng giá nha!

Trên đại sảnh tổng cộng có 6 gã tiểu nhị chạy bàn hầu hạ, một gã tiểu nhị đã tỉnh hồn lại, quơ lấy ấm trà lớn một mình một ngựa xung trận trước, vượt qua tấm bình phòng đi lên phục vụ trà bánh món ăn. Năm tên tiểu nhị còn lại vừa hối hận, vừa ghen ghét, đấm ngực dậm chân, chỉ hận bản thân mình phản ứng chậm, để cho thằng ranh con hỗn láo kia đoạt được cơ hội trước.

Ngại là quy củ trong tiệm cực kì nghiêm khắc, nên bọn tiểu nhị không dám “làm theo tổ tiên”, xông tới mạo phạm, quấy nhiễu khách. Tuy vậy nguyên cả một đám đã xoa tay chạy vội đến bên ngoài tấm bình phong – không kịp tham dự mời trà, nhưng mang thức ăn lên bất kể thế nào nhất định cũng phải có ta!

Sau một lúc lâu, tên tiểu nhị đi vào lúc trước mới ra khỏi. Trên toàn sảnh mấy chục ánh mặt cực kỳ hâm mộ bắn tới, Vẻ mặt bừng sáng, rạng rỡ, vui sướng mang theo ấm trà “bay” về phía phòng bếp.

Sau tấm bình phòng, Mặc Yểm tay kéo cổ Bạch Bạch vào trong lòng mình, cười nói: “Hai con gà quay, đủ cho ngươi ăn!”

Bạch Bạch nghĩ đến sắp được ăn ngon, cười đến hai mắt híp lại thành hai vành trăng non, không còn tính toán đến khoảng cách quá mức thân mật giữa hai người nữa.

Bên ngoài tấm bình phong, cả toà tửu lâu dần dần khôi phục lại sự náo nhiệt ầm ĩ như trước, nhưng chủ đề không còn là trời nam đất bắc nữa mà tất cả đều thống nhất hoàn toàn xoay quanh đôi nam thanh nữ tú xinh đẹp khác thường sau tấm bình phong kia.

Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly( H, Ngọt )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ