Ta cước bộ sợ run, hạt tuyết càng rơi càng dày. Ta mới đi được vài bước, quay đầu nhìn mặt hắn đều là một mảng mơ hồ. Ta hỏi: "Bệ hạ còn có gì phân phó?"
Hắn đưa Nguyên Bảo đang ôm trong lòng cho quản gia, Nguyên Bảo phát ra vài tiếng trong trẻo, giọng sữa biểu đạt bất mãn của mình. Quản gia ôm Nguyên Bảo lui về tại chỗ. Hắn cầm ô lãnh đạm chăm chú nhìn ta, chậm rãi bước về phía trước hai bước. Ta phảng phất có thể ngửi được mùi gió tuyết trên người hắn.
"Mấy tháng?"
Ta ngẩng đầu liếc hắn một cái, kích động cúi đầu xuống: "Thần không hiểu bệ hạ đang nói cái gì."
Mặt Hoa Nam Bình hơi trầm xuống, "Triệu Như Ngọc, lừa gạt cô, ngươi còn chưa có cái bản lĩnh đó."
Ta chỉ có thể trầm mặc.
"Là, đứa nhỏ của hắn?"
Câu hỏi này của Hắn tựa hồ như bị bức ra từ trong cuống họng, âm cuối thu lại vừa vội lại nhanh, mang theo do dự, không tương xứng với tính cách không nhanh không chậm của hắn xưa nay.
Ta cúi đầu cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, tìm trong đầu một người tiếp một người. Ta không biết ta từng cùng hắn phát sinh chuyện gì, nhưng là có một số việc nếu đã quên không bằng cứ để tiêu tan thành mây khói. Tính ta cùng cha ta tương tự, không thích dây dưa, nhất là cảm tình. Nợ tình lại khác, chỉ sợ lúc trả lại đã thịt nát xương tan.
Đương đoạn bất đoạn phản thụ kì loạn.*
(*Làm việc nên quyết đoán, kịp thời nắm lấy cơ hội, nếu không sẽ rơi vào khốn đốn)
Cố Phán Hề nói sau khi ta nuốt si tình cổ sẽ quên đi một người, mà khi ta về thành Trường An rồi dần dần khôi phục trí nhớ, thì chỉ duy lúc đối mặt với hắn đầu đều trống rỗng. Cho dù ta trì độn đến mức thiên phú dị bẩm, cũng đại khái có thể đoán ra đứa nhỏ trong bụng rốt cuộc là con ai.
Nếu hắn mà biết đây là đứa nhỏ của hắn, chỉ sợ...
Ta tiếp tục nghĩ nghĩ, mồ hôi lạnh liền túa ra sống lưng. Ta không thể để tất cả việc này phát sinh.
Câu trả lời hợp lý nghẹn trong cổ họng ta, tiến thoái lưỡng nan, do dự một hồi, ta tung vạt áo quỳ trên mặt tuyết, "Đứa nhỏ thần hoài tự nhiên là của phu quân vi thần. Vi thần thời thiếu niên tuy rằng điên cuồng, nhưng hiện tại sớm đã thu lại cái tính lông bông lúc trước, Hành Tri đối đãi với thần rất tốt, thần..."
Hoa Nam Bình vẫn trầm mặc, hơn nữa mặt không chút thay đổi nhìn ta. Mãi đến lúc này hắn mới đột nhiên lảo đảo một cái dường như cước bộ đã muốn đứng không vững. Ta kinh hoảng ngẩng đầu.
Hắn cầm cây dù màu trắng, sắc mặt trắng như giấy. Môi hắn mở ra lại khép lại, trải qua vài lần lặp lại mới nói, "Giỏi, ngươi... thật sự giỏi."
Ta cảm giác trái tim dường như bị một cái búa nặng nề gõ một cái, bất đắc dĩ cúi đầu. Cái trán chạm vào lớp tuyết trắng che phủ trên mặt đất, "Chuyện trước kia, thần dĩ nhiên đã quên mất, thứ bệ hạ muốn, cho thần một chút thời gian, thần sẽ hai tay dâng lên, mong rằng bệ hạ --" ta bình tĩnh tiếp tục nói, "Buông tha vi thần."
BẠN ĐANG ĐỌC
[CĐ] Tướng quân háo sắc không có nam nhân không vui - Cơ Chiêu Diêu
RastgeleSố chương : 65 chương + 3 phiên ngoại Edit : kunxjh Link: https://nguyettolau.wordpress.com/tr-hoan/tuong-quan-hao-sac-khong-co-nam-nhan-khong-vui/ Văn án: Ta biết khắp nơi truyền rằng, tiểu tướng quân của Triệu Gia, Triệu Như Ngọc trời sinh...