The Four 15

95 10 13
                                    

Đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ tháo khẩu trang bước ra ngoài, thông báo:

 - Hạo Thần thiếu gia, Diệp tiểu thư không gặp vấn đề gì lớn, không có dấu hiệu bị tra tấn hay hành hạ. Chỉ là suy nhược cơ thể, chú ý nghỉ ngơi, bồi bổ cơ thể vài ngày sẽ không sao. Hai tay cũng chỉ bị xây xát nhẹ, không ảnh hưởng đến việc luyện tập vật lí trị liệu. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh VIP ngay.

 - Được! Cảm ơn!

Nói xong liền quay người đi thẳng. Vị bác sĩ ngẩn người ra đứng một lúc. Ông vừa nghe thấy cái gì ấy nhỉ? Cảm ơn? Cảm ơn á? Hạo Thần thiếu gia cao cao tại thượng, vuốt mặt không bao giờ thèm nể mũi mà cũng biết nói cảm ơn? Hôm nay liệu có bão không? Hay thế giới sắp diệt vong rồi?

Hạo Thần tất nhiên là không biết, mà có biết thì cũng chẳng để tâm đến mớ suy nghĩ trong đầu ông bác sĩ. Hắn đứng ở góc hành lang, bấm điện thoại:

 - Đến chưa? 

 - Rồi ạ! Chúng tôi đang ở tầng 2. - Đầu dây bên kia đáp lại

 - Bao nhiêu?

 - Tổng cộng là 20 người thưa thiếu gia. Tầng 3 phòng VIP sẽ để 6 người, tầng 2 có 4 người, tầng 1 để 3 người, khu để xe và cổng bệnh viện 3 người, còn lại sẽ lưu động xung quanh các cửa sổ của phòng VIP.

 - Một nửa mặc thường phục. Không để lộ quá nhiều nhân lực. Ngay bây giờ tản ra.

Không kịp để bên kia nói thêm câu nào, hắn liền tắt máy, quay trở lại phòng bệnh.

------------------------------------------------------------------

Diệp Anh Vy vẫn chưa tỉnh lại, nằm bất động trên giường bệnh. Gương mặt tái nhợt yếu ớt, không có chút huyết sắc. Đôi môi khô nứt mím chặt, mắt nhắm nghiền, hiện mờ mờ quầng thâm vì thiếu ngủ. Cơ thể gầy yếu, tưởng như một cơn gió cũng có thể thổi bay đi mất. Không gian yên lặng, chỉ có tiếng máy đều đều và khô cứng đếm nhịp tim. 

Gió nhẹ lùa qua rèm trắng, vệt nắng nhạt theo đó len vào, phủ lên căn phòng ánh sáng ấm áp. Người nằm trên giường bệnh an yên ngủ, bàn tay gầy xanh xao nằm gọn trong một bàn tay khác, mạnh mẽ mà ấm áp. Người kia gục đầu bên thành giường, một gối dưới đầu, vùi kín mặt trong cánh tay, chỉ lộ ra một bên mắt khép hờ, lông mi dày và dài rung nhẹ, một tay khác bao lấy bàn tay nhỏ bé. Hàn Vũ vốn định mở cửa đi vào, qua ô kính nhỏ nhìn thấy, khẽ cúi đầu cười khổ, rời đi. Cảnh tượng ấm áp đến vậy, yên bình đến vậy, bọn họ đã định trước là hòa hợp như thế. Khi anh quay người lại, Mạc Phong đã đứng ở đó. Anh vỗ vai Vũ, định nói gì lại thôi. Hàn Vũ đương nhiên là hiểu.

 - Đây là sự lựa chọn của Tiểu Vy, tôi sẽ không có bất cứ ý kiến nào khác. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, là anh em suốt hơn hai mươi năm qua, tôi sẽ biết giới hạn. Nhưng... tôi cảm thấy, hình như tất cả chúng ta đều giống nhau...

Nói xong, anh đặt tay lên vai Phong vỗ nhẹ, rời đi. Mạc Phong đứng thất thần trước cửa phòng bệnh, rất lâu sau mới ngẩng lên: Hạo Thần đã thay đổi rất nhiều, trước khi gặp Anh Vy, cậu ta chưa bao giờ có dáng vẻ dịu dàng như thế.

The FourNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ