Trận chiến giữa Seirin và Rakuzan diễn ra ngoài ý muốn của Kazuha.
Nó không phải là trận chiến mà cô mong chờ, hoàn toàn không!
Rakuzan, một đám người điên!
Bọn họ...chỉ giống như chơi đùa, đùa giỡn với Seirin mà thôi!
Hung hăng đả kích tinh thần bọn họ, cười nhạo vào sự nỗ lực mà họ đã bỏ ra, sau đó---
Ghi điểm!
Bọn họ thi xem, ai ghi điểm nhiều hơn!
Đó là không tôn trọng đối thủ, là coi thường đối thủ!
Như thế, bóng rổ còn là bóng rổ sao?
"Kết thúc hiệp hai! Giải lao mười phút!"
"Kazuha, tớ xin lỗi..."
Kuroko đầy hổ thẹn cúi đầu, không dám nhìn tới vẻ mặt của cô. Kagami ngậm chặt miệng, ngồi xuống ghế im lặng không nói lời nào.
"Mọi người, còn chưa kết thúc mà, phấn chấn lên đi."
Kiyoshi Teppei cười an ủi mọi người, thế nhưng nội tâm lại đau đớn và thất vọng.
Đã tiến tới bước này rồi, làm gì có ai lại cam chịu thất bại?
Kazuha vẫn luôn cúi đầu khiến người khác nhìn không tới biểu tình của cô. Aida Riko hung hăng nắm chặt bàn tay, kiềm chế không cho bản thân khóc rống lên.
"Cạch!"
Bỗng chốc Kazuha đứng bật dậy, mặt lạnh bước về phía Rakuzan.
"Kazuha!"
Kuroko vội đứng dậy, muốn ngăn cản cô. Cậu ta thật sự sợ hãi... Chuyện như năm đó sẽ diễn ra. Cái tỉ số 111:11 kia...quả thật chính là cơn ác mộng vẫn theo đuổi cậu đến bây giờ.
Kazuha đứng lại, không quay đầu lại nói:
"Cậu nghỉ ngơi đi."
Trong ánh mắt đầy lo lắng của Seirin, cô tiến đến vị trí của Rakuzan. Huấn luyện viên thấy cô tiến đến, lập tức ngăn cản:
"Không được tới chỗ này. Bọn họ đang bàn chiến thuật."
Chiến thuật? Bọn họ căn bản không cần chiến thuật!
Cô nhếch môi cười nhạo, đi đến trước mặt Akashi. Hắn đang uống nước, thấy cô tiến đến trước mặt mình, hắn mỉm cười:
"Kazuha, sao vậy?"
"Sao cậu làm thế?"
"Ý cậu là gì?"
"Akashi Seijuro!"
Đây là lần đầu tiên cô gọi cả họ lẫn tên của hắn. Ý thức được sự việc có chút nghiêm trọng nhưng hắn vẫn ung dung cười:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] (Đồng Nhân Kuroko no Basket) Tia Chớp Thứ Bảy (BG/NP)
Fiksi UmumNp Giới thiệu: Thứ tình cảm mơ hồ mà Matabe Kazuha không dám tin tưởng đã khiến cô bị vùi vào vòng xoáy muốn-không muốn. Bọn họ yêu, cho nên sợ hãi mất đi. Vì sợ hãi mất đi, cho nên điên cuồng muốn giữ lại. Để rồi... Thất vọng, phản bội, tổn thươn...