Chương 25 : Quá độ

818 30 0
                                    

Dịch Nghiêu bồi Thời Sướng chơi cho tới trưa, tâm tình Thời Ngộ An không tốt lắm, không có cùng hai người cùng nhau, một mình ngồi ở bên trong quán cà phê chờ đợi. Thời điểm Dịch Nghiêu cùng Thời Sướng trở lại quán cà phê Thời Ngộ An đang ngồi một mình bên cửa sổ ngẩn người, cà phê trên bàn đã sớm nguội.

"Mami!" Thời Sướng chạy chậm nhào vào trong lòng Thời Ngộ An , cô mới tỉnh thần, ôm Thời Sướng đặt ngồi trên đầu gối mình, rút khăn giấy lau mồ hôi cho cô bé: "Có mệt hay không a?" Thời Sướng lắc đầu một cái, mặt cười rực rỡ ngẩng đầu nhìn: "daddy đều ôm bảo bảo nga, một chút cũng không mệt mỏi! Mami, bảo bảo đói bụng."

Dịch Nghiêu ngồi ở đối diện, cúi đầu gởi tin nhắn, Thời Ngộ An nhìn nàng một cái, khóe miệng có chút cứng ngắc nói: "Chị muốn ăn cái gì?" Dịch Nghiêu vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại không trả lời. Thời Sướng đáng thương nhìn Thời Ngộ An: "Con ăn Macaron có được hay không?" Thời Ngộ An từ từ lắc đầu: "Không thể, quá ngọt , răng của bảo bảo sẽ bị sâu ăn hết."

Thời Sướng mếu máo, ngược lại nhìn về phía Dịch Nghiêu: "daddy, người ta muốn ăn đồ ngọt ." Dịch Nghiêu ngẩng đầu lên, cười đưa tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Thời Sướng: "Ngoan, nghe lời mami ." Thời Sướng bỉu môi, ngạo kiều quay đầu đi, không để cho Dịch Nghiêu sờ mình: "daddy chỉ thương mami, không thương Sướng bảo bảo." khóe miệng Dịch Nghiêu nhẹ nhàng nhếch một chút, bỏ điện thoại vào trong túi, hai tay đặt ở trên bàn, nâng má nhìn Thời Sướng: "Bánh pút-đing có được hay không? Lại thêm một bánh gato matcha ?"

Thời Sướng quyệt cái miệng nhỏ nhắn, xoay mặt nhìn lên Thời Ngộ An, thấy cô lại đang ngẩn người, cố làm ra vẻ lão thành thở dài, miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng: "Vậy cũng được." Dịch Nghiêu khen Thời Sướng một câu ngoan, kêu phục vụ sinh .

Thời Sướng ăn chút món điểm tâm ngọt liền la hét no rồi, Dịch Nghiêu nói muốn đi ăn cơm, Thời Ngộ An bày tỏ không đói bụng, Dịch Nghiêu nhìn cô một lát, nhún nhún vai không lên tiếng. Thời Sướng tinh khí thần mười phần, nghỉ ngơi một lát lại lôi kéo Dịch Nghiêu chạy đông chạy tây chơi đùa, Thời Ngộ An tìm đến cái ghế dưới tàng cây ,ngồi ở đó chờ hai người.

Thời gian giống như trôi qua rất chậm, lại giống như thật nhanh. Thời Ngộ An ngây ngốc ngồi ở đó, đến khi phục hồi tinh thần lại, nhìn xem một chút thời gian, đã hơn bốn giờ chiều. Lại đợi một lát, Dịch Nghiêu ôm Thời Sướng đầu đầy mồ hôi từ bên đu quay ngựa gỗ tới đây.

Dịch Nghiêu đặt Thời Sướng xuống, ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi, Thời Ngộ An đưa bình nước cho nàng, nàng đưa tay nhận, lại chưa mở. Thời Ngộ An mân chặc miệng, lấy tấm khăn giấy ướt từ trong túi xách ra lau mồ hôi cho nàng, Dịch Nghiêu nhíu mi nhưng cũng không có né tránh. Thời Sướng đứng ở dưới tàng cây quan sát con sâu nhỏ, Dịch Nghiêu nhìn Thời Ngộ An, nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ tôi đã trở về, kêu em về nhà ăn cơm."

Thời Ngộ An ừ một tiếng, ánh mắt Dịch Nghiêu chuyển qua trên người cô, có chút ẩn nhẫn run rẩy lông mi, lại cũng không có nhiều lời cái gì. Dịch Nghiêu gọi điện thoại cho lão Ngô, lúc lão Ngô đến cửa công viên trò chơi , nàng cũng nghỉ ngơi đủ rồi, không có gọi Thời Ngộ An, cũng không có gọi Thời Sướng, một người đứng lên liền đi ra ngoài. Thời Ngộ An khinh phiêu phiêu thở dài, gọi Thời Sướng diệc bộ diệc xu đi theo.

[BHTT-EDIT] DỊCH VÀ THỜI AN - TG : VÔ HÀ CANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ