Lúc Dịch Nghiêu về đến nhà, Thời Ngộ An đang ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách nói chuyện phiếm với Túc Như Chỉ ."Nghiêu Nghiêu hôm nay thế nào có rãnh rỗi chạy tới chạy lui , không cần đi làm sao?" Túc Như Chỉ hỏi một câu, Dịch Nghiêu chỉ lắc đầu một cái, sắc mặt không tốt."Thế nào lại như vậy?" Túc Như Chỉ có chút buồn bực, Dịch Nghiêu lại lắc đầu, không nói tiếng nào lôi kéo Thời Ngộ An không hiểu ra sao đi ra ngoài .
"Đứa nhỏ này, có vợ liền quên mẹ a." Túc Như Chỉ không nhịn được lầm bầm lầu bầu, Thời Sướng tò mò nhìn Túc Như Chỉ, Túc Như Chỉ sờ sờ đầu cô bé: "Bà nội dẫn con đi mua thú nhồi bông có được hay không?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Sướng có chút rối rắm: "Mami không phải là sẽ dẫn Sướng Sướng về nhà sao?" Túc Như Chỉ liếc mắt: "Coi tình hình thế này hai mẹ con con cũng đừng mong mà về được , đi, bà nội mua con dê nhỏ cho Sướng Sướng ."
Dịch Nghiêu kéo Thời Ngộ An về phòng của mình, dứt khoát lưu loát đóng cửa bấm khóa. Thời Ngộ An có chút mộng: "Dịch Nghiêu, chị làm sao vậy?" Dịch Nghiêu ngồi ở trên giường, ý bảo Thời Ngộ An đến bên cạnh mình, cô thuận theo đi tới, Dịch Nghiêu lôi kéo cô ngồi ở bên cạnh mình, chăm chú nhìn cô: "Ngộ An, chúng ta nói chuyện một chút được không?" Thời Ngộ An nghiêng đầu: "Nói chuyện gì a?"
"Sướng Sướng thật sự là con gái của em?" Dịch Nghiêu lấy mắt kiếng xuống đặt ở trên bàn, không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đặt câu hỏi. Thời Ngộ An cúi đầu, trầm mặc xuống. Dịch Nghiêu nâng mặt của cô lên, ngón cái ở trên mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve: "Lần trước khi tôi hôn em , em nói nụ hôn đầu của em vẫn còn . Ngộ An, Sướng Sướng rốt cuộc là con của ai ?" "Sướng Sướng..." Thời Ngộ An đưa tay kéo tay của Dịch Nghiêu xuống, không được tự nhiên quay đầu đi: "Sướng Sướng, dĩ nhiên, chính là con gái của em."
Dịch Nghiêu thở dài, đưa tay kéo Thời Ngộ An vào trong lòng: "Ngộ An, Sướng Sướng là con gái của em, cũng là con gái của tôi." Thời Ngộ An cắn môi dưới, do dự một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Sướng Sướng là ... đứa nhỏ do em nhặt được . Bốn năm trước, em phát hiện Sướng Sướng trong một cái xưởng cũ nát ở Hà Sơn, một đứa bé đặc biệt nhỏ , so với những đứa trẻ mới sinh khác còn nhỏ hơn rất nhiều. Em biết Sướng Sướng đây là bị vứt bỏ , nhất thời mềm lòng , liền mang theo trở về. Em biết cha mẹ em sẽ không để cho em thu dưỡng Sướng Sướng , lúc ấy Sướng Sướng... quả thật quá suy yếu, em căn bản không bỏ được giao cho người khác. Khi đó em mới có mười tám tuổi, lỗ mãng không được, cắn răng một cái mang theo Sướng Sướng đi nơi khác..."
"Cũng có thời điểm em suy nghĩ, nếu như ban đầu em không có xung động như vậy , có phải bây giờ mọi thứ đã khác đi. Em đến thành phố Y, dùng chút tiền để dành an trí xuống, tìm một phần công tác. Nhưng là em đã đánh giá thấp khó khăn khi nuôi dưỡng một đứa bé , mắt thấy bởi vì không có tiền, Sướng bảo bảo thật vất vả mới mập mạp một chút liền gầy đi , giống như một con nhỏ mèo một dạng... Lúc ấy em thật không biết như thế nào cho phải." Thời Ngộ An đưa tay lau đi nước mắt: "Đang ở lúc em cảm thấy cùng đường thời điểm, Khang Diệu xuất hiện. Anh ấy nói đã chú ý đến em thời gian thật dài , anh ấy nói thích em, muốn kết hôn với em. Em không muốn đáp ứng, bởi vì em không thích Khang Diệu, cũng không muốn ở chung một chỗ với anh ấy. Nhưng là, Khang Diệu nói, Sướng bảo bảo cần một người cha..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT-EDIT] DỊCH VÀ THỜI AN - TG : VÔ HÀ CA
Genel KurguVăn án Dịch Nghiêu cùng tuổi với Thời Ngộ An, lúc Thời Ngộ An đi tiểu học thì Dịch Nghiêu cũng đi tiểu học, lúc Thời Ngộ An lên sơ trung Dịch Nghiêu đã lên cao trung, lúc Thời Ngộ An lên cao trung thì Dịch Nghiêu đã tốt nghiệp đạ...