Chương 26 : Rất thuần khiết

927 32 1
                                    

"Chú về trước đi." Đến hoa viên Tứ Hải , Dịch Nghiêu mở cửa xe, bỏ lại một câu nói liền vọt vào trong mưa . Lão Ngô quay cửa sổ xe xuống hô to: "Đại tiểu thư, cô cầm theo dù này!" Ầm một tiếng sấm vang, lão Ngô không có nghe được Dịch Nghiêu nói cái gì, lại nhìn đi qua, thân ảnh của nàng đã biến mất khỏi tầm mắt .

Trời mưa càng lúc càng lớn, Dịch Nghiêu lấy mắt kiếng xuống lau lau bọt nước, cũng không lâu lắm phía trên lại đọng đầy. Chạy một lát ở bên trong tiểu khu , rốt cục ở trước mắt nhìn thấy thân ảnh quen thuộc: "Ngộ An!" Nàng xông lên kéo lại cổ tay Thời Ngộ An, cưỡng bách cô xoay người đối mặt bản thân.

Hai mắt Thời Ngộ An đều đỏ, trên khuôn mặt đầy nước mưa cùng nước mắt, Dịch Nghiêu đưa tay sờ sờ mặt cô, sau đó ôm cô thật chặt vào trong ngực."Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, em đừng khóc, thật xin lỗi..." Thời Ngộ An ôm lại nàng, dùng sức lắc đầu, nức nở nói: "Đừng nói xin lỗi, chị không có lỗi gì với em hết. A Nghiêu, em thật sợ hãi, em cho rằng chị sẽ không bao giờ ... nữa nguyện ý nhìn tới em, a Nghiêu..."

Dịch Nghiêu đặt càm ở trên trán Thời Ngộ An, sâu kín thở dài: "Tôi vốn không nên nghiêm túc như vậy, đều nói hay lắm thương em yêu em, lại làm hại em khổ sở như vậy. Tôi sẽ đổi a Ngộ An, em đừng thương tâm, chúng ta sẽ giống như trước đây như vậy, có được hay không?"

"Không được!" Thời Ngộ An dùng sức tránh thoát ra Dịch Nghiêu ôm ấp, có chút thở gấp hướng về phía nàng rống to: "Em biết chị đối với Khang Diệu rất để ý rất để ý, Dịch Nghiêu, chị cần gì phải ủy khuất cầu toàn như vậy ? Chị lại không có nợ em! Còn có a, em nói rồi em không thích Khang Diệu em thích chị, chị có thể hay không đừng luôn tự cho là đúng a! Chị cái tên đại ngu ngốc này! Không phải là rất lợi hại sao, không phải chị là thiên tài sao, tại sao chị cũng không nhìn ra được ? Dịch Nghiêu, em yêu chị a!"

Dịch Nghiêu có chút sợ run, xoát xoát tiếng mưa rơi vang ở bên tai, trong đầu lại trống rỗng. Thời Ngộ An cắn môi, đưa tay lấy mắt kiếng của Dịch Nghiêu xuống, ôm cổ của nàng áp đi xuống, ngửa đầu hôn lên. Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, nước mưa trên lông mi rơi vào trên mặt Thời Ngộ An, cô có chút nảy sinh ác độc, gần như gặm cắn ở trên môi Dịch Nghiêu tứ ngược.

Hôn một lát, Thời Ngộ An nghiêng đầu điều chỉnh hô hấp, Dịch Nghiêu cúi đầu, kéo khuôn mặt cô đến đối diện với mình: " Thời Ngộ An, vô luận em nói cái gì, tôi cũng nhất định tin tưởng ." Thời Ngộ An mang lại mắt kiếng cho Dịch Nghiêu, vùi đầu vào trên vai nàng hít sâu một hơi: "chuyện khi còn bé phần lớn em đều không nhớ được, nhưng có một người luôn để cho em khắc sâu ấn tượng. Đại khái là ở tiểu học , bạn ngồi cùng bàn của em là một người đặc biệt lợi hại, trong mỗi cuộc thi cũng liền đứng thứ nhất, giáo viên cũng đặc biệt thích nàng, lúc ấy em cũng rất sùng bái nàng. Nói như thế nào đây, có lẽ cũng giống như chị vậy, nàng cũng được gọi là thiên tài . Nhưng là a, nàng cũng không có bạn bè gì , hoặc là có thể nói trực tiếp chút, nàng căn bản không hiểu cùng người khác trao đổi như thế nào, ở ngay lúc đó trong lớp chỉ có em một người cùng nàng chơi đùa đi. Cho nên nói, thiên tài cũng không phải là cái gì cũng hiểu , chị cũng thế, một người ưu tú như vậy , không phải là bị tình cảm trêu cợt thì cũng như một kẻ ngốc đó sao."

[BHTT-EDIT] DỊCH VÀ THỜI AN - TG : VÔ HÀ CANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ