Chương 13

1.7K 37 20
                                    


Edit: LynCáo HTH

***

BẢN EDIT CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI DUY NHẤT TRÊN WATTPAD lyncaohth.  

Sáng sớm Tưởng Thừa thức dậy hơi muộn, lúc mở mắt ra đã sát giờ đi học.

Cậu từng trốn học lâu nhất là hai ngày, cả đêm không về là ba ngày, nhưng so ra thì cậu rất ít khi đến muộn, không biết tại sao nhưng nếu như cậu đã muốn đi học, thường lại chẳng bao giờ đến muộn...

Giờ chỉ mới vừa khai giảng, cậu không có ý định đi học muộn, do đó khi nhìn đồng hồ, liền từ giường nhảy phốc xuống, chạy vào trong phòng tắm, cầm lấy bàn chải của khách sạn.

Thường thì lúc trọ khách sạn cậu sẽ không dùng những thứ này, bàn chải đánh răng vừa cứng vừa to đùng, kem đánh răng nhạt nhẽo mùi vị không ra sao... Lúc đánh răng xong không biết do tay nghề kém hay bàn chải dở, cả lợi đều muốn chảy máu.

Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt mũi bơ phờ ngủ không ngon, còn có thâm quầng hai bên mắt, bên mép còn dính thêm kem đánh răng...

"Á..." – cậu quay nhìn mình, lấy bàn tay quấn đầy băng gạc che ngực, một tay chỉ về đằng trước, nặng nhọc thở mấy hơi: "Tên... Trong tên... Có độc! A!"

Tự biên tự diễn cười đến nửa ngày, lại thấy sắp không kịp giờ đến nơi, lúc này mới vội vàng tát nước lên mặt rửa cho sạch.

Lúc chạy từ phòng ra, phảng phất thấy phòng đối diện cười mình.

Không sai, ngày hôm qua cậu theo Cố Phi chỉ dẫn mà tìm đến chính chỗ này, kết quả là từ trên xuống dưới ngoại trừ 500 đồng cùng một cái điện thoại di động, ngay cả quần áo còn không phải của mình, cậu cứ thế đi vào.

Vì không có cách chứng minh thân phận, lúc cậu để cho lễ tân nghĩ cách hộ, lễ tân còn đòi báo cảnh sát, nói xong còn định làm ngay.

Khu trung tâm của một thành phố cũ kĩ rách nát thôi mà, qua đêm ở khách sạn thôi mà làm như vậy!

Cậu đã mặc áo của Cố Phi, hốt luôn áo bông của Cố Phi, cầm đồ sạc điện thoại của Cố Phi, còn ăn cơm của cậu ta, hút thuốc của cậu ta, thiếu điều ráng mặt dày hơn nữa quay về kêu Cố Phi ơi cho tôi mượn chứng minh thư của cậu dùng luôn nhé.

Lúc định tìm đại quán net ở qua một đêm, thì nhìn thấy khách sạn nhỏ đối diện này, xem như được cứu.

Cậu quay đầu lại vừa liếc nhìn khách sạn nhỏ này, Chu gia khách sạn, nhớ rồi, sau đó lẩm nhẩm để nhớ trong đầu kỹ hơn.

Vào tiệm nhỏ dưới lầu khách sạn mua ít đồ ăn, nhưng không có thời gian để ăn, Tưởng Thừa nhét hết đồ ăn vào trong túi, lao nhanh về hướng trường học.

Nếu bảo từ đây đến trường học có xa không thì là hai trạm, nhưng đều là trạm ngắn, thời gian chờ xe buýt đến bằng cả thời gian xe chạy, nhưng nếu bảo gần, giờ mà chạy bộ tới cũng như đòi mạng, nhưng ngay sáng sớm chẳng lẽ lại gọi taxi.

Lúc chạy đến cửa trường học, Tưởng Thừa nghe hồi chuông thứ hai vang lên, bốn phía cứ như một pha quay chậm dần dần tụ về hướng cổng lớn trường học, có vẻ như mọi người đều không phản ứng, nên ăn cứ ăn, nên chậm cứ chậm, chuông reo cứ reo, tất cả đều đi bộ thong thả.

Tát Dã - Vu Triết    撒野 - 巫哲     (Đam mỹ - Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ