Ảnh, khỏe mạnh lành lặn sau vụ rơi trần nhà cách đây một năm trước, tay xách túi giấy, tay mang cà phê đi vòng về tòa nhà bộ phận y tế, đúng lúc tôi đang ở đấy lau hành lang. Tôi ngượng. Cạnh tôi là một xe đẩy chổi, cây lau nhà, nước tẩy rửa đặc hiệu và nước, thêm găng tay, khăn lau và dép cao su trong nhà.
Chắc ảnh mang đồ ăn khuya tới cho chị Công Chúa. Cách đây hơn cả năm cả trụ sở đã phong phanh ảnh cưa cẩm chị ấy, tôi cũng nằm trong diện hóng hớt, nhưng với tần suất làm việc chạy như cờ lông công của Công Chúa và giờ xuất phát bất ngờ của ảnh thì họ có một buổi hẹn hò được là việc khó như lên trời. Thành thử ảnh vẫn chỉ giữ thói quen mang đồ ngọt và cà phê tới cho Công Chúa như một cách "làm cho bác sĩ hiền" thôi.
Tôi lễ phép, chào.
- Em chào anh ạ.
Ảnh nhìn tôi chòng chọc, cười cười.
- Cậu làm khuya quá nhỉ, mệt lắm phải không?
Tôi cảm động vô cùng.
- Dạ, quen rồi anh. Mà anh ơi?
- Hửm?
- Anh có thể hỏi đội trưởng giúp em, bao giờ em được quay về đội hiện trường không ạ?
Ảnh trố mắt nhìn tôi như thể tôi là người trên trời rớt xuống, để rồi câu tiếp đó tôi thà không nghe còn hơn, bởi nghe rồi thì đau tan lòng nát dạ.
- Đội hiện trường có thành viên là cậu hả?
BẠN ĐANG ĐỌC
Diary
Action- khi cứu người, cậu hãy nhớ tới bản thân mình nữa, bởi mạng sống của nhân viên cứu hộ và người cần cứu là như nhau -- 1 vs 1 p/s: truyện được viết dựa theo doujinshi HQ! Nhật Ký Cứu Hộ