Chapter 1

1.8K 128 17
                                    

"Liên Liên? Là con đấy à?"

Nhất Mục Liên lóng ngóng quỳ xuống nhặt những mảnh cốc vỡ, bàn tay cuốn đầy băng vải thế nào cũng không nghe theo ý muốn của cậu, loay hoay một hồi lại nhiều thêm mấy vết xước nữa.

"Liên Liên?"

Căn bếp nhỏ bỗng bừng sáng, cậu giơ tay che mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng hít khí của Cô Hoạch Điểu.

"Con à, con có sao không?" Cô hỏi. "Cẩn thận, con bị chảy máu rồi kìa."

"Con xin lỗi." Cậu lí nhí nói, cố gắng gom những mảnh vỡ vào 1 chỗ. "Con chỉ định uống nước thôi..."

"Không sao đâu. Nào, con đứng qua một bên đi."

Cô Hoạch Điểu nhanh nhẹn lấy chổi và hót rác, dọn dẹp xong xuôi trong vòng một nốt nhạc. Khi cô quay lại, Nhất Mục Liên đang cố vắt một cái khăn lau.

"Tay con lại đau à?"

Cậu cúi gằm mặt xuống, cái khăn lau trong tay vẫn còn ướt sũng.

"Để cô xem nào."

Cô cẩn thận nâng tay cậu lên xem xét. Băng vải ướt sũng, những vết cắt từ mảnh vỡ không sâu lắm, nhưng tay cậu đang run bần bật, những đầu ngón tay hơi co giật.

"...Hôm nay con uống thuốc chưa?"

"Con uống rồi..." Cậu đáp. "Nhưng... chắc là do thay đổi thời tiết, mấy hôm nay vẫn đau vậy..."

Cô Hoạch Điểu nhẹ nhàng xoa bóp hai bàn tay của cậu, rồi kéo cậu ngồi xuống ghế bàn ăn.

"Vậy mà mấy hôm nay cứ hì hục làm suốt..."

Nhất Mục Liên thẫn thờ nhìn cô giúp cậu xử lý những vết cắt đó. Trước kia những việc thế này cậu có thể làm tốt. Những việc đòi hỏi độ tỉ mỉ hay chính xác cao, cậu làm tốt hơn hẳn những người khác. Trong lớp học, cậu luôn là sinh viên đứng đầu, những gì cậu làm ra đều được khen ngợi và tán dương.

Nhưng bây giờ, ngay cả việc cầm cốc bằng quai cũng là một thử thách. Chỉ riêng việc sinh hoạt hằng ngày cũng đã rất khó khăn, nói gì tới việc quay trở lại làm những việc như trước kia.

"Ngày mai con hãy cứ làm những việc gì nhẹ nhàng thôi." Cô Hoạch Điểu nói. "Sửa được xong dãy nhà phía Đông trước khi bão tới đã là tốt lắm rồi..."

"Vậy còn dãy nhà bên hả cô?"

"Cô e là mình không còn đủ kinh phí nữa, thôi thì được tới đâu hay tới đó."

Lại đúng vào lúc thế này... Nhất Mục Liên cảm thấy bản thân mình thật sự rất vô dụng, và rồi cậu lại cảm thấy giận dữ, cơn giận nhanh chóng chuyển thành sự chán chường và nỗi buồn tủi - những thứ cảm xúc đã quá quen thuộc đối với cậu trong những năm gần đây, quen thuộc tới độ cậu đã học cách sống chung với chúng, và cứ tiếp tục cuộc sống thường ngày trong khi cố gắng không nghĩ tới những cảm xúc tiêu cực ấy.

Từ khi nào mà cậu bắt đầu trở nên rầu rĩ như một đứa trẻ mới lớn thế này? Cậu thực sự chẳng muốn nghĩ tới nữa.

"Đến cuối tuần này là nhóm tình nguyện viên phải đi rồi." Cô Hoạch Điểu nói, cất hộp cứu thương đi. "Những đứa trẻ thật ngoan... ngày mai cô phải làm gì đó ngon ngon cho chúng..."

[Onmyoji][R18] HealsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ