Cổ tay bị nắm lấy, Thanh Ti quay đầu lại, thấy Vũ Văn Tuần thần sắc buồn bã nhìn mình.
"Thanh Ti, cậu đừng giận tôi nữa, được không? Cậu xem, tôi cố ý đi mua cho cậu một con gấu bông mới này"
Sáng nay vốn định đi nhặt lại con gấu bông bị vứt tối qua thì phát hiện đã bị người ta lấy mất rồi, hắn đành phải lái xe tới các trung tâm mua sắm vòng qua vòng lại mấy lần mới tìm được một con gấu bông giống như vậy, vừa rồi trong lòng còn băn khoăn suy tính sẽ phải giải thích với Thanh Ti như thế nào, vậy mà đến khi chạm mặt lại không biết nói gì mới tốt.
Nhìn khuôn mặt tràn ngập hi vọng cùng nỗ lực muốn lấy lòng này, Thanh Ti trong nháy mắt có chút lo sợ nghi hoặc, khiến cậu nghĩ rằng lần hành hạ cùng vũ nhục tối qua chỉ là một hồi ác mộng.
Người này thật không giống Cung chủ Lăng Tiêu cung lãnh ngạo tự phụ mà lại giống một đứa trẻ khi làm sai chuyện gì thì đang năn nỉ mong được tha thứ.
Bất luận là ai nhìn thấy khuôn mặt này, có lẽ đều sẽ mềm lòng đi?
Thanh Ti gật gật đầu, cậu nhận con gấu bông được đưa đến, lại viết lên trên sổ, [Tôi không có trách anh.]
Vũ Văn Tuần kéo Thanh Ti ngồi xuống với mình, tay hắn mơn trớn hai má có chút sưng đỏ, nhìn Thanh Ti hơi hơi chau mày lại.
"Rất đau phải không?"
Thanh Ti lắc đầu, gần như chẳng còn đau nữa, chỉ là có chút tê tê.
"Thực xin lỗi, Thanh Ti, tôi lớn thế này rồi mà cho tới bây giờ cũng chưa từng động thủ đánh ai, tôi không biết tối qua bản thân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nữa ..."
Hắn thật sự không thể khống chế ngôn từ và hành vi của mình, đơn giản là khi hắn nhìn thấy Kiều Diễm hôn Thanh Ti, mà cậu còn thản nhiên đón nhận nụ hôn ấy, một khắc đó, ghen ghét cùng bạo ngược trong người hắn như hồng thủy tràn đê không cách nào ngăn chặn, mà kết quả của việc phát tiết đó chính là - hắn tổn thương Thanh Ti, cũng tổn thương chính hắn.
[Thật sự không đau nữa, anh đừng lo lắng.]
Thanh Ti đem câu trả lời viết ra cho Vũ Văn Tuần xem, vì không muốn người kia tiếp tục áy náy, cậu còn cười ôm chặt con gấu bông.
Kì thật Vũ Văn Tuần ngoại trừ lần giận dữ tối qua ra thì bình thường đối với cậu không tệ, ngày hôm qua mọi người đều rất bất thường, nếu là chuyện đã qua thì hà tất phải nhắc lại làm gì nữa.
"Cái này tặng cho cậu."
Một cái hộp làm từ gỗ đàn hương điêu khắc tinh xảo được đặt trước mặt Thanh Ti, cậu mở nó ra, bên trong được đặt một vòng ngọc hình rồng phản chiếu lưu quang lấp lánh.
Vũ Văn Tuần lấy vòng tay ra giúp Thanh Ti mang vào.
"Khi tôi vừa nhìn thấy vòng tay này thì liền nghĩ đến cậu, Thanh Ti, nó giống như là được khắc ra để dành riêng cho cậu vậy, thích không?"
Bàn long* hơi hơi ngẩng đầu, trong miệng ngậm một viên ngọc, lưu quang rực rỡ, miếng ngọc hoàn mĩ không chút tì vết, vừa nhìn qua đã biết trân quí, đáng tiếc đối với người từ nhỏ đã thấy không ít vật hiếm như Thanh Ti thì vòng ngọc này ngoại trừ đáng giá ra thì cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, thậm chí còn không khiến cậu vui vẻ bằng con gấu bông hôm qua.
*Bàn long: con rồng đang cuộn mình lại
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] Thanh Ti
Teen FictionTác giả: Phiền Lạc Nguồn:Wattpad.com Thể loại: nhất công nhất thụ, phản xuyên việt, xuyên thân, bá đạo công, mĩ thụ, ngược luyến, HE. Độ dài: 45 chương Edit + Beta: Kura + X_chan Có thể dùng từ ôn nhu thanh thanh, Thanh Ti thoạt nhìn nhỏ bé và yếu ớ...