Không để ý đến lời khuyên can của mọi người, Thanh Ti vẫn nhất quyết ở lại dù Tang Viên đã nói muốn Vũ Văn Tuần tỉnh lại thì phải chờ thêm mấy tiếng nữa.
Những người khác thấy Vũ Văn Tuần không có việc gì nữa thì đều cáo từ ra về, trang thiết bị trong bệnh viện của Tang Viên khá là hiện đại, lại có hộ lý thường xuyên kiểm tra bệnh tình, nếu Vũ Văn Tuần tỉnh dậy, bọn họ nhất định lập tức được thông báo, có thêm người đây căn bản chẳng có tác dụng gì, cho nên người nán lại canh chừng bên giường bệnh của Vũ Văn Tuần chỉ còn mỗi mình Thanh Ti.
Ngồi chờ một thoáng đã qua hết mười mấy tiếng đồng hồ, Thanh Ti đôi khi sẽ dựa đầu vào giường chợp mắt một chút, nghĩ rằng khi thức dậy sẽ thấy Vũ Văn Tuần đã tỉnh lại, vậy mà mỗi lần đều chỉ càng thêm thất vọng, Vũ Văn Tuần lẳng lặng nằm thẳng trên giường, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Vũ Văn Tuần thực tái nhợt, đôi tay lướt nhẹ qua hai gò má của hắn, xúc cảm lạnh lẽo kia làm tâm Thanh Ti ẩn ần đau đớn.
Thân thể sao lại lạnh như vậy, có phải hắn cũng đang cảm thấy rất lạnh không? Nhất định là rất lạnh, chảy nhiều máu như thế mà ...
Thay Vũ Văn Tuần chỉnh lại những sợi tóc mai bay lệch, Thanh Ti tĩnh tâm ngắm nhìn khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ, khóe miệng cong lên lộ ra một tia cười khổ.
Trước kia cậu chưa từng một lần chăm chú nhìn kĩ khuôn mặt của Vũ Văn Tuần, bởi vì ngạo khí cùng sự âm trầm lạnh lùng toát ra từ đôi mắt kia tựa như ma chú có thể hấp dẫn toàn bộ cảm xúc cùng tình yêu của cậu, cậu sợ mình sẽ lại trầm mê thêm lần nữa nên luôn luôn tránh xa, mà giờ phút này đôi con ngươi ấy đã bị che kín, chỉ còn hàng lông mi dài rậm theo từng nhịp thở nhẹ nhàng rung động, có thể là do đau đớn mà đôi môi mỏng cũng hơi hơi mím lại.
Ai cũng nói người môi mỏng là kẻ bạc tình, những lời này nhất định không đúng, nếu là kẻ bạc tình sao lại có thể liều mạng chạy đến cứu cậu? Ngay cả khi cậu đã từng nói ra những lời tổn thương người khác đến như vậy.
Thanh Ti vươn người tựa hai má mình vào khuôn mặt lạnh lẽo của Vũ văn Tuần, thấp giọng nói: "Anh căn bản không phải Cung chủ, đúng không? Tôi thật ngốc, sao vẫn có thể xem anh là kẻ vô tình kia mà luôn chạy trốn anh, oán hận anh? Hai người tuy bộ dáng giống nhau, nhưng anh nhất định không phải y, bởi vì người kia nhất định sẽ không vì cứu một kẻ từng nói hận y mà ngay cả tính mạng cũng không màng..."
Người đang chìm trong mê man tự nhiên sẽ không đáp lại lời cậu.
Thanh Ti thở dài chôn mặt ở bên tóc mai đối phương, hi vọng có thể đem chút ấm áp chia sẻ cho hắn.
Cho đến giờ cũng chưa từng muốn khiến cho Vũ Văn Tuần tổn thương, càng không muốn hắn phải chết, những lời của ngày hôm đó đều là lời nói khi tức giận mà thôi, chính là đối phương nhất định nghĩ rằng mình đang nguyền rủa hắn, hắn có trách mình không?
Xin anh hãy bình an vô sự, đừng hận tôi có được không, tha thứ cho sự tùy hứng của tôi, có được không?
Vũ Văn Tuần vào buổi chiều ngày hôm sau thì tỉnh lại, cảm thấy hắn có dấu hiện sắp mở mắt, Thanh Ti sau khi ấn chuông lại chờ không kịp tự chạy ra ngoài tìm hộ lý, đúng lúc anh em nhà Vũ văn cùng Kiều Diễm tới đây thăm bệnh, nghe nói Vũ Văn Tuần tỉnh lại liền theo Tang Viên vào phòng bệnh, Thanh Ti do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đi vào, đứng ở cửa phòng chờ đợi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM] Thanh Ti
Ficção AdolescenteTác giả: Phiền Lạc Nguồn:Wattpad.com Thể loại: nhất công nhất thụ, phản xuyên việt, xuyên thân, bá đạo công, mĩ thụ, ngược luyến, HE. Độ dài: 45 chương Edit + Beta: Kura + X_chan Có thể dùng từ ôn nhu thanh thanh, Thanh Ti thoạt nhìn nhỏ bé và yếu ớ...