"Tôi đã nói với ông rồi, đừng ép Bảo Bảo, bây giờ thì hay rồi, ông ép Bảo Bảo đến mức nó phải nhảy xuống biển, bây giờ vẫn còn phải nằm trên giường! Bảo Bảo nếu xảy ra mệnh hệ gì, tôi liều mạng với ông!" Lâm Tuyết Kiều gào lên giận dữ.
"Đấy là nó không biết nghĩ mà nhảy xuống! Bùi gia hiện nay như mặt trời ban trưa, nếu như không phải ông định cái hôn sự này, bà cho rằng nhà họ có thể để mắt đến nó?" Tô Quốc Cường cũng tức giận, giận dữ nói: "Lúc đầu ông đã nói rồi, Tô Tử Bảo giả cho Bùi gia thì ông sẽ để cho nó một nửa gia tài để làm của hồi môn! Nếu như hôn sự không thành, vậy thì nó sẽ không nhận được gì hết."
"Tôi nói đến đây thôi! Tô Tử Bảo nếu như không thể gả cho Bùi Dực, phản lại nguyện vọng của ông nó, bỏ trốn cùng cái tên tiểu tử nghèo nàn không biết chui ra từ đâu kia, tôi sẽ coi như không có đứa con như nó! Lập tức đuổi nó đi!"
"Ông....Không ngờ ông lại ác đến như vậy! Đó là con gái ruột của ông đấy!" Lâm Tuyết Kiều thét lên, đẩy Tô Quốc Cường ra, em gái Tô Gia Hân và con gái riêng Tô Lệ Nhã vội vàng can ngăn, bốn người bọn họ loạn cả lên.
Tô Tử vừa mới tỉnh lại liền nghe thấy bọn họ cãi nhau. Mẹ bảo vệ, em gái ủng hộ, bố thất vọng, còn có người con riêng Tô Lệ Nhã thì vờ vĩnh, giả bộ, tất cả mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.
Thì ra cuộc hôn nhân của cô có liên quan đến việc kế thừa gia sản, khó trách nhiều người lại không hi vọng cô gả vào Bùi gia đến vậy, cái người đàn ông mà cố ý tiếp cận cô kia, chỉ sợ là cũng vì của hồi môn của cô mà đến. Kinh nghiệm kiếp trước của cô, chỉ cần hồi tưởng một chút liền có thể nhìn ra người đàn ông này không hề có tình cảm với chủ của cơ thể này, chỉ là làm theo ý người khác mà thôi.
Trọng sinh một đời, Tô Tử sẽ không để mình thất bại trong tay một người đàn ông nữa. Cô tuyệt đối sẽ không cùng đàn ông bỏ trốn nữa, lại càng không vì hắn mà đào hôn.
Việc như hôm nay bày ở trước mặt, chính là hôn sự tràn đầy nguy hiểm của nhà này.
Dựa theo những gì mà bố Tô nói, mình không thể gả cho Bùi Dực, thì sẽ bị đuổi ra khỏi Tô gia. Mặc dù dựa vào năng lực của cô thì cô có thể thừa sức sống được, nhưng mà đối với Hạ Thừa Diệp đang đứng ở đỉnh cao kia, thì báo thù là chuyện xa vời.
Mà nếu như có thể tiếp tục hôn sự này, thì cô chính là đại tiểu thư của Tô gia, tam phu nhân của Bùi gia. Dựa theo những gì nhớ được, thì Hạ gia còn mạnh hơn cả Tô gia, nhưng mà vẫn không bì lại được với Bùi gia.
Đây là một cơ hội tuyệt vời. Hạ Thừa Diệp vì lợi dụng cô, mà sợ cô sẽ trở thành đối thủ của công ty nên liền ra tay trừ khử, sự cha mẹ cô nghi ngờ nên hại chết cả nhà cô!
Trong lòng anh ta, quyền thế cùng với tiền tài là quan trọng nhất, cô chẳng qua cũng chỉ là công cụ để anh ta thực hiện mục đích. Cô nhất định phải đoạt được thứ mà anh ta coi trọng nhất, đợi đến lúc anh ta không còn gì, thì sẽ giết chết anh ta, như vậy mới có thể hả giận.
Hạ gia, Hạ Thừa Diệp, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua!
Bước đầu tiên để báo thù, chính là đừng để cho mình bị đuổi ra ngoài, nếu không thì ngay đến bảo thân còn khó có thể an toàn, chứ nói gì đến báo thù. Cô cần cái thân phận thiên kim nhà Tô gia, cần cái thân phận là con dâu của Bùi gia, càng cần đồ hồi môn của cuộc hôn nhân này.
Tô Tử Bảo, cô đã chết rồi. Hãy để Tô Tử tôi sống thay cô, từ nay về sau, tôi chính là Tô Tử Bảo!
Tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm mà cơ thể vốn phải chịu, coi như tôi cảm ơn cô cho tôi một sinh mệnh thứ hai.
Sau khi nghĩ xong nhiệm vụ bức thiết lúc này, Tô Tử Bảo liền mở to hai mắt, nhìn qua mọi người một lượt, nói, "Mọi người hiểu lầm rồi. Con không nhảy xuống biển để trốn cuộc hôn nhân này, là do lúc nhìn ngắm phong cảnh mà trượt chân rơi xuống. Con rất hài lòng với cuộc hôn nhân cùng với tam thiếu Bùi, chưa từng nghĩ là sẽ từ hôn, con khiến cho bố mẹ lo lắng rồi."
Câu nói bình thản, khiến cho mọi người lúc nãy vẫn còn đang cãi nhau trong chốc lát trở nên sững sờ.
"Bảo bảo, con nói cái gì? Không phải là con tự sát thật sao? Nhưng mà Tô Lệ Nhã nói con vì muốn từ hôn cho nên mới nhảy xuống biển?" Lâm Tuyết Kiều kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn Tô Tử Bảo, ôm lấy cô vào lòng, "Bảo Bảo, con đừng sợ, nếu như con thật sự không muốn cưới, mẹ sẽ không ép con. Bố con không lo cho con, thì con vẫn còn có mẹ, mẹ sẽ không để con gái bảo bối của mẹ lưu lạc đầu đường xó chợ đâu. Mẹ sẽ lấy hết tiền riêng của mẹ cho con, con không phải sợ, mẹ không ép con..."
Tô Tử Bảo hai mắt đỏ lên, ôm lấy Lâm Tuyết Kiều, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, "Mẹ..."
Cô đối với cơ thể này vốn vẫn chưa có nhiều sự đồng cảm, nhưng mà lời nói của Lâm Tuyết Kiều trong nháy mắt liền khiến cho Tô Tử nhớ về bố mẹ của mình trong vụ tai nạn.
Đời trước tuy rằng cô chỉ được lớn lên trong một gia đình bình thường, nhưng mà bố mẹ đối với đứa con một như cô cũng nâng như nâng trứng, kết quả cô vẫn còn chưa báo hiếu được cho họ, thì đã vĩnh viễn không nhìn thấy họ được nữa rồi.
Hạ Thừa Diệp! Tôi thề, nếu như đời này tôi không thể khiến anh chết, thì tôi đã sống uổng một đời rồi. Mà Lâm Tuyết Kiều ở trước mặt, cảm ơn, cảm ơn bà đã cho mình có thể tỉnh lại, có thể có được người thân thêm một lần nữa. Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để bất kỳ một người nào làm hại đến người thân của tôi!
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÙNG SINH LÀM QUÝ THÊ: SỰ SỦNG ÁI CỦA ĐẾ THIẾU
RomanceTác giả: Lộ Phỉ Tịch Nguồn: Thích Đọc Truyện Tình Trạng: Đang ra Reup: truyenfull Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Báo thù, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Giới giải trí, Sảng văn, Hài hước, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp...