Chương 60+61: Thư mời của Hạ Thừa Diệp

3.9K 100 0
                                    

Buổi tối, truyền thông Đế Tước, trong phòng thu âm.

Người đại diện đưa ly trà cho Bùi Thi Thi, bên kia Tô Tử Bảo đang thấp giọng nói gì đó với vài nhân viên âm thanh.

"Tô tổng giám sát, tôi... Tôi hát không tốt sao?" Bùi Thi Thi nhấp một ngụm trà, câu nệ đi đến bên cạnh Tô Tử Bảo.

Bởi vì bây giờ đang ở công ty, vậy nên cô liền gọi chức vị của Tô Tử Bảo, công tư phân minh.

Tô Tử Bảo cười lắc đầu, "Rất tốt, tốt hơn so với tưởng tượng của tôi. Chỉ là vừa nãy tôi có nghe một chút, có vài thanh âm cần phải sửa lại một chút, để có thể đạt tới hiệu quả cao nhất. Thi Thi, chuẩn bị một chút đi, thu âm lại."

"Được!" Bùi Thi Thi chớp đôi mắt to sáng ngời gật đầu.

Đây là tuần đầu tiên sau khi Bùi Thi Thi ký hợp đồng, cả một tuần liền cô ở đây thu âm, hôm nay đã là bài hát cuối cùng.

Vì để đạt hiệu quả tốt nhất, Tô Tử Bảo giờ đây gần như là lúc nào cũng dính lấy Bùi Thi Thi, bởi vì ca khúc là do cô viết vậy nên cô có thể nắm bắt tốt được âm điệu cũng như tình cảm ở trong đó. Bùi Thi Thi cũng vô cùng vất vả, kiến thức của bản thân vô cùng vững chắc, Tô Tử Bảo mang qua nhiều ca sĩ như vậy, chỉ là thoáng chỉ điểm qua loa một chút, thực lực của cô liền đột nhiên tăng mạnh.

Lúc trước Hạ Thừa Diệp không tiếc lấy tình yêu để cầu vinh, đem Tô Tử giam cầm ở bên người, cũng là bởi vì cô được trời ưu ái ban cho tài hoa về âm nhạc.

Trong chiếc xe thể thao màu trắng bạc ở trước cổng công ty, Tống Anh Kiệt ngồi ở vị trí lái, chỗ ngồi phía sau là Bùi Dực đang cúi đầu lật xem văn kiện trong tay, trong xe chỉ có những ca khúc DJ.

"Bùi Thiếu, Thi Thi đã vào công ty đúng như anh dự đoán, nhưng mà vợ của anh bây giờ có Thi Thi rồi, vậy nên đến cả chồng cũng không thèm quan tâm nữa, nghe nói tuần này còn về muộn hơn cả anh." Tống Anh Kiệt duỗi lưng một cái, nhìn thoáng qua tòa cao ốc của công ty truyền thông Đế Tước ở bên cạnh, trong mắt vui vẻ chế nhạo.

Tô Tử Bảo làm sao có thể gặp Bùi Thi Thi một cách trùng hợp như vậy được chứ, đều là do Bùi Dực sắp xếp cả thôi.

Anh tuy rằng không cho cô dùng Lạc Băng Uyển, nhưng mà lại âm thầm đưa đến cho cô một nghệ sỹ còn tốt hơn nhiều.

Nếu như Tô Tử Bảo ngày đó tại ktv nghe thấy Bùi Thi Thi ca hát, liền có thể khai thác tài năng của cô, vậy thì sẽ không phụ công Bùi Dược đã sắp xếp. Nếu như vàng ở trước mặt mình mà lại không phát hiện ra ánh hào quang, vậy thì cũng không phải là Bùi Dực không giúp đỡ cô.

"Nói cho cùng, lúc này đây Bùi Thiếu vì giúp đỡ Tô Tử Bảo, liền tiễn em gái họ của mình ra ngoài cửa rồi. Vừa vặn Thi Thi vẫn luôn muốn vào công ty của anh, đúng lúc là vẹn toàn đôi bên. Bùi Thiếu của chúng ta thật đúng là quá cưng chiều vợ, có phải là mỗi ngày cùng giường chung gối, sớm chiều ở với nhau, nên nảy sinh tình cảm rồi không?" Tống Anh Kiệt nằm ở trên tay lái, vuốt vuốt cái móc chìa khóa nói, "Trước kia tôi còn không tin cái câu lâu ngày sinh tình, hiện tại xem ra, có vài phần đạo lý."

Lâu, ngày, sinh tình. Một câu hai ý nghĩa.

Bùi Dực ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài toát ra một vệt ánh sáng lành lạnh, "Câm miệng, ồn ào."

"Vâng, vâng, vâng... Tôi câm miệng. Hắc, Bùi Thiếu, vợ anh và em gái họ của anh ra rồi kìa!" Tống Anh Kiệt mắt sắc, nhìn thấy hai người, vội vàng bấm còi.

Tô Tử Bảo cùng Bùi Thi Thi vừa mới đi ra đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc nằm ở trước cửa công ty. Chiếc xe có đường cong hoàn hảo, nhìn qua liền biết chính là hàng được đặt theo yêu cầu, là một trong những chiếc xe mà Bùi Dực yêu thích, cũng rất phù hợp với thân phận công tử đệ nhất đào hoa của anh.

Hai người đi đến phía trước chiếc xe thể thao, chỉ thấy Tống Anh Kiệt cười tủm tỉm nói, "Biết hôm nay hai người sẽ thu âm xong, Bùi Thiếu mời, mời hai vị tiểu thư đến dùng cơm."

Tô Tử Bảo cùng Bùi Thi Thi lên xe, Tô Tử Bảo ngồi cạnh Bùi Dực, bình thường nếu như không phải là có hội nghị quan trọng, anh đều sẽ mặc rất tùy ý. Áo sơ mi màu tím sẫm được đặt may đo riêng, quần dài màu sẫm rộng rãi, đôi chân dài, ngón tay trắng nõn, chỉ tùy tiện ngồi đó mà trông giống như là người mẫu trên bìa tạp chí vậy.

"Thế nào? Thuận lợi không?" Giọng nói trầm thấp, bên môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Bùi Thi Thi ngồi ở ghế lái phụ ngượng ngùng nói, "Đều là do tôi quá ngốc, nên đã phải thu âm rất nhiều lần, làm cho chị dâu phải bận rộn cùng em đến tận bây giờ."

"Là do tôi quá hà khắc rồi, nhất định phải đạt tới hiệu quả tốt nhất, đem Thi Thi giày vò quá sức. Công ty bên này đã chuẩn bị xong, ngày mai sẽ đem những ca khúc này đưa đến đài Âm Duyệt." Tô Tử Bảo tựa vào sau ghế, trong đôi mắt hiện lên một tia sắc bén.

Cùng Hạ Thừa Diệp giao thủ, bắt đầu từ giờ khắc này liền bắt đầu rồi.

"Cái này, có hứng thú không?" Bùi Dực tùy ý đưa một cái thiệp mời trong đống tài liệu cho Tô Tử Bảo.

Tô Tử Bảo tiện tay mở ra, đôi mắt lập tức ngây ngẩn cả người.

Giải trí Vân Đình làm buổi tiệc chúc mừng thiên hậu Diêu Liên Y đã giành được giải Kim Âm quốc tế, làm lễ chúc mừng ở nhà hàng Tứ Hải, hoan nghênh tham gia.

Hạ Thừa Diệp! Diêu Liên Y!

Tô Tử Bảo không nghĩ tới, vậy mà nhanh như vậy đã lại sắp gặp lại bọn họ.

Thời gian là mười giờ sáng ngày mai, đi không? Cô hiện tại đã không phải là Tô Tử nữa rồi, có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Giải thưởng Kim Âm, là giải thưởng quyền uy nhất trên thị trường âm nhạc quốc tế, có thể có được giải thưởng này, Diêu Liên Y là thiên hậu đứng số một trong nước mà khó có người nào có thể lật đổ được. Xem ra ngày mai trang nhất của mọi tờ báo, đều là chuyện mà Diêu Liên Y lấy được giải thưởng. Giải trí Vân Đình xuất hiện một thiên tài Diệp Tử, đã nâng đỡ Diêu Liên Y, những đĩa nhạc khác của công ty đều chỉ có thể xếp sau." Tống Anh Kiệt vừa lái xe, một bên chậc chậc cảm thán.

Diêu Liên Y lấy được giải thưởng, đều là do Tô Tử giúp cô ta viết đấy. Cô ta mượn cô để có được vinh quang, hào quang vạn trượng, mà cô ở kiếp trước, đã biến thành than.

Đi không? Đương nhiên phải đi! Sau khi trùng sinh, Tô Tử Bảo lần đầu tiên gặp lại bọn họ, làm sao có thể ngồi nhìn bọn họ dựa vào cô mà nở mày nở mặt nhận thưởng chứ.

Tuy rằng bây giờ không có cách để đối phó với bọn họ, nhưng mà gây chút khó khăn thì vẫn có thể làm được.

"Đi, đương nhiên đi." Tô Tử Bảo dịu dàng cười cười, nhưng đáy mắt lại băng lãnh.

TRÙNG SINH LÀM QUÝ THÊ: SỰ SỦNG ÁI CỦA ĐẾ THIẾUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ