Tống Anh Kiệt đợi mọi người đi hết rồi, bên trong vẫn còn lưu lại mùi thuốc lá cộng với hương rượu phảng phất. Bùi Dực vẫn tùy ý nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sô pha, ngón tay thon dài vuốt vuốt cái ly thủy tinh ở trong tay, ánh mắt rơi xuống trên người Tô Tử Bảo.
Cô vừa từ trong phòng bệnh bước ra, trên người vẫn còn mặc chiếc áo màu xanh trắng của bệnh viện, trên đầu vẫn còn đang quấn một dải băng, càng buồn cười hơn chính là trên tay cô còn đang xách một chiếc túi ny-lon, trông chẳng ra làm sao cả. Sắc mặt trắng xanh, trên mặt không trang điểm, nhưng mà cho dù có như vậy, thì cũng không thể che đi được vẻ đẹp của cô. Đôi mắt to tròn linh hoạt, lông mày lá liễu cùng với lông mi cong dài, trông cô giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh vậy.
Bùi Dực sớm đã có tiếng xấu, trước khi ra nước ngoài, đã từng bị người ta coi như trò cười, coi như một cái bình hoa di động.
Nhưng không thể không nói rằng, thật sự đúng là một cái bình hoa xinh đẹp.
Bùi tam thiếu, chuyện sáng hôm nay, em chắc chắn rằng hoàn toàn không liên quan gì đến việc cự tuyệt cuộc hôn nhân này. Em vô cùng hài lòng với cuộc hôn nhân này, bây giờ người bên ngoài đều đang chờ xem trò cười của hai nhà chúng ta, em nghĩ rằng anh chắc chắn cũng sẽ không muốn danh tiếng của Bùi gia bị ảnh hưởng." Tô Tử Bảo chân thành nhìn anh, "Dù sao chuyện kết hôn thương mại này, sau khi kết hôn, Bùi thiếu anh phong lưu thế nào, em cũng không quản. Mà em cũng bảo đảm, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì khiến anh mất mặt. Sẽ an phận làm Bùi phu nhân, sẽ không làm anh mất mặt."
Bùi Dực khóe môi nhếch lên giễu cợt, "Cô hài lòng với cuộc hôn nhân này? Tô tiểu thư, nhưng tôi lại không hài lòng. Vốn không định lấy cô, cô trốn khỏi cuộc hôn nhân này cũng thật vừa đúng lúc. Danh tiếng của Bùi gia thì có liên quan gì đến tôi, muốn chê cười thì cứ chê cười đi, để cho bọn họ cười, lẽ nào sẽ khiến cho tam thiếu thôi mất đi miếng thịt nào sao?"
Tô Tử Bảo trợn mắt há mồm, tên này, vậy mà lại khó đối phó hơn là cô tưởng tượng. Lẽ nào anh ta lại không hề quan tâm một chút nào sao?
"Hơn nữa, cưới một trò cười như cô về, cũng đủ để người ta cười chê rồi, có gì khác biệt sao?"
Một sự kinh thường cực kỳ rõ ràng.
Tô Tử Bảo nghĩ về tất cả những thứ khác của kiếp trước, đúng là, có thể Bùi tam thiếu sẽ cảm thấy cô bỏ trốn đúng là đã giúp anh ta giải quyết rắc rối. Cô muốn gả, anh ta chưa chắc đã muốn lấy.
"Em chỉ cần 3 năm, Bùi tam thiếu, anh cho em ba năm, trước khi đăng ký kết hôn em có thể ký một thỏa thuận sau hôn nhân với anh, sau 3 năm, chỉ cần một câu nói của Bùi tam thiếu anh, em liền ra đi vô điều kiện." Tô Tử Bảo cắn răng, nắm chặt nắm đấm, hai mắt nhìn thẳng vào Bùi Dực mà nói, "Ra đi vô điều kiện, bao gồm cả của hồi môn của em, bao gồm cả những gì mà chúng ta có được trong 3 năm, em không cần gì cả. Nhưng mà trong 3 năm, em phải được làm vợ của Bùi Dực anh!"
Đồng tử của Bùi Dực co rút lại, sau đó khôi phục lại trạng thái tự giễu mà nói, "Tô Tử Bảo, như vậy thì lỗ lớn rồi. Chỉ vì bây giờ muốn giữ thể diện cho Tô gia, chỉ vì 3 năm ổn định, mà cô lại hi sinh nhiều như thế? Đến lúc tôi đổi cô ra khỏi cửa, thì cô sẽ không còn gì hết."
"Chuyện của Tô gia anh không phải là không biết. Di chúc của ông, là em phải gả cho anh, thì mới có thể có được một nửa gia tài làm của hồi môn. Nếu như em không thể gả cho anh, vậy thì một nửa gia tài kia sẽ bị thu hồi, tùy vào bố em xử lý. Mà khả năng lớn nhất sẽ là, ông ấy sẽ đem chỗ tài sản này chia cho cặp con riêng. Tô Tử Bảo em cho dù là cho anh, chứ nhất quyết sẽ không cho bọn họ." Tô Tử Bảo thản nhiên nói, "Hơn nữa, nếu như em không lấy anh, thì bây giờ cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. Dù sao cũng còn ba năm để thoi thóp, có thể nào cũng là em có lợi, không phải sao?"
Hôn nhân thương mại, lợi nhuận, Tô Tử Bảo đều nói rõ ràng tất cả mọi thứ.
Cô cần khoản tiền hồi môn này, cô cần thân phận là vợ của Bùi Dực, cô cần cái thân phận là con gái của Tô gia, chỉ có như vậy, cô mới có thể báo thù.
Vì thế, cho dù là hi sinh cuộc hôn nhân của đời mình, hi sinh hạnh phúc cả đời, đều không có gì để tiếc. Càng huống hồ, hạnh phúc? Haha, tình yêu chết tiệt, Tô Tử Bảo tôi trùng sinh lại một đời, tuyệt đối sẽ không tin vào tình yêu nữa, càng không hi vọng vào hạnh phúc.
Thứ cô cần làm chỉ là, báo thù, và bảo vệ người thân của cơ thể này. Cho dù ba năm sau, anh có đuổi cô ra khỏi cửa thì đã sao, chỉ cần báo thù xong, thì cô sẽ không còn gì phải hối hận nữa.
"Cô thông minh như vậy, quá chênh lệch so với tin đồn." Bùi Dực nghiêng đầu đánh giá cô, trong mắt có vài phần hứng thú, nói, "Có nhìn thế nào thì cũng thấy đây là một vụ buôn bán có lời, dường như tôi cũng không có lý do để từ chối."
Thấy Bùi tam thiếu gật đầu, Tô Tử Bảo thở ra nhẹ nhõm, vội vàng từ trong túi móc ra một bản hợp đồng, đưa cho anh ta.
"Đây là hợp đồng sau hôn nhân, em đã ký tên rồi, anh ký tên vào đi." Tô Tử Mộc chủ động đưa bút cho Bùi Dực.
Những thứ này, cô đã chuyển bị trước khi đến đây rồi.
Bùi Dực lật ra xem, quả nhiên đã viết rất rõ, điều đầu tiên chính là sau ba năm bọn họ ly hôn, Tô Tử Bảo sẽ ra đi vô điều kiện, tất cả tài sản sẽ thuộc về Bùi Dực.
Ngoài ra, còn có vài điều thu hút sự chú ý của Bùi Dực.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÙNG SINH LÀM QUÝ THÊ: SỰ SỦNG ÁI CỦA ĐẾ THIẾU
RomanceTác giả: Lộ Phỉ Tịch Nguồn: Thích Đọc Truyện Tình Trạng: Đang ra Reup: truyenfull Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Báo thù, Ngọt sủng, Trọng sinh, Hào môn thế gia, Giới giải trí, Sảng văn, Hài hước, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp...