"Chậc, vòng ngọc bên người, tượng trưng cho con dâu được chấp nhận, hoa hồng vàng, đại diện cho sự chia ly không còn gặp lại. Nó đúng là nhát dao đâm vào trái tim đã ngàn vết lở loét, bác gái, chiêu này của bác có hơi tàn nhẫn quá!" Kỷ Bạch có vẻ như đang nói đùa nhưng trong đó có ba phần là bất bình thật sự thay cho Tô Hội Lê.
Phùng Uyển lườm anh ta một cái, "Cháu biết cái gì? Đàn ông mấy đứa đều như nhau, thấy người ta đẹp liền cuồng si không bỏ được đúng không? Sao không nghĩ đến cảm nhận của vợ mình!"
Sau khi Phó Chính Huân ly hôn với vợ Phùng Uyển mới biết ông, cho nên những lời này đúng lý hợp tình. Cha bà lúc còn trẻ cũng từng bừa bãi, khi đó mẹ bà nhu nhược, bà một mình đi tìm tiểu tam, cởi sạch quần áo người đàn bà kia rồi ném trước cửa công ty bọn họ, sau này nhà bà mới yên tĩnh, cũng không còn người đàn bà nào dám trêu đùa cha bà, nhưng tiếng tăm bưu hãn của bà cũng theo đó truyền ra ngoài. Buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi cũng là buổi tiệc cha mẹ cố ý chuẩn bị tìm kiếm đối tượng xem mắt cho bà, nhưng không một ai bằng lòng mời bà khiêu vũ, người nào cũng như tránh không kịp... Mà Phó Chính Huân đúng lúc đó xuất hiện, Phó Chính Huân thời ấy 38 tuổi hơn bà tròn hai mươi tuổi, nhưng dung mạo được bảo dưỡng rất tốt, phong thái lễ độ lịch sự, trong tình huống một thân một mình khi đó, ông dùng tư thái bảo vệ, ánh mắt dịu dàng, gần như lập tức khiến bà rơi vào lưới tình...
Người ngoài không biết đều cho rằng bà ham muốn tài sản của Phó Chính Huân, thậm chí nói xấu bà là kẻ thứ ba nhúng tay vào, chỉ có bà biết, bà thật sự đã động lòng.
Kỷ Bạch bị một câu của Phùng Uyển chặn lại không thể phản bác.
Đang khó xử, An Cửu đi ra, nhìn nét mặt liền biết đã nhìn thấy việc không nên nhìn, nhưng bị Phó Thần Thương nói gì đấy, dĩ nhiên cũng có thể hai người đều có.
An Cửu chỉnh trang lại tâm trạng, "Mẹ, vậy con về trước."
Phùng Uyển thở dài, mới thế đã không chịu nổi, vậy làm sao trông mong nó sống tốt qua năm năm này.
"Đừng về nhà, mấy ngày tới đến nhà ba mẹ ở, đồ đạc của con mẹ sẽ bảo người đưa sang." Phùng Uyển nói.
"Dạ?" An Cửu kinh ngạc.
"Sao hả, không vui?" Phùng Uyển giả vờ giận.
"Không ạ... Mẹ cứ quyết định." An Cửu mệt mỏi nói.
Thật ra cô chỉ muốn yên tĩnh một mình, không muốn gặp ai, nhất là người nhà họ Phó, nhưng không đỡ được khí thế của Phùng Uyển, thật sự không thể nói lời từ chối.
"Đi thôi!"
"Vâng ạ." An Cửu đỡ Phùng Uyển rồi cùng rời đi.
Lúc Phó Thần Thương ra khỏi phòng bệnh liền thấy An Cửu đi cùng Phùng Uyển, vì vậy hỏi Kỷ Bạch, "Có chuyện gì thế?"
"Bị mẹ anh đưa về nhà ông bà rồi." Kỷ Bạch thành thật trả lời.
"Chị dâu thế nào? Không sao chứ? Ban nãy bác gái cứ nhìn em, em thật sự không thể nói sớm cho anh biết." Kỷ Bạch sợ vết thương vừa lành lại vỡ ra. {dIendanLequydon] Gọi An Cửu chị dâu là lừa gạt, bây giờ mới là lời thật, dù sao cũng đã gọi mười năm.
"Không có việc gì." Phó Thần Thương dừng một chút lại nhắc nhở, "Kỷ Bạch, cậu nên đổi xưng hô đi."
"A?"
Kỷ Bạch chưa kịp phản ứng, Phó Thần Thương đã đi rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Quyển 1) Ông xã cầm thú không đáng tin - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
Lãng mạnTống An Cửu sinh ra trong gia đình quyền thế nhưng cha mẹ lại ly hôn, không ai quan tâm tới cô, khiến cô tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, phá phách, cô lại thích học lại lớp 12 không muốn lên đại học. Cũng vì vậy mặc cho cha mẹ phản đối kị...