Phó Thần Thương tự mình lái xe đưa An Cửu đến nhà cũ, dọc theo đường đi, hai người chẳng hề nói một câu.
Giống như sợ anh hối hận, An Cửu vừa xuống xe cũng không chút do dự chạy thẳng tới cánh cửa kia, bóng dáng nho nhỏ khéo léo biến mất trong biệt thự giống như bị một con dã thu to lớn nuốt vào trong miệng, biến mất không thấy gì nữa.
Trong nháy mắt đó, anh kích động hai bàn tay dường như muốn hóa thành gông cùm xiềng xích cô lại, ngăn trở cô rời bước chân, nhưng lý trí lại ngăn cản anh làm vậy.
Dù như thế nào chẳng nữa anh cũng không ngờ rằng, sinh thời, trong sinh mệnh của anh sẽ xuất hiện một người như thế, làm cho mỗi lần anh đối mặt với cô, toàn thân đều có sơ hở.
Phó Hoa Sanh nhảy nhảy nhót nhót chạy tới, vốn muốn tiến lên nói vài lời đả kích Phó Thần Thương, lqd đầu tiên là bị biểu cảm trên gương mặt anh hù dọa, sau đó lại bị biểu cảm ngàn năm một thuở làm cho kinh sợ.
Cũng có lúc Phó Thần Thương không chắc chắn?
"Chậc chậc, xem ra tình hình chiến đấu tối hôm qua rất thảm thiết!" Phó Hoa Sanh ra vẻ 'An Cửu thật sự rất hợp ý của tôi, vậy thì không ai đẹp trai hơn tôi rồi' với gương mặt bỉ ổi.
Gương mặt kia của Phó Thần Thương, đúng là cô không cam lòng!
Chỉ có hoàn toàn quyết định không cần, mới có thể làm được việc này!
--- ------
Ông cụ thấy An Cửu tới tìm mình ngay ngày hôm sau, lập tức kinh ngạc.Một vì nhanh như vậy cô đã nghĩ kỹ, hai là vì cô mang theo bộ mặt lộ vẻ xa cách lại có thể đứng trước mặt mình như vậy.
Mặc dù không nhìn biểu cảm của cô cũng biết quyết định của cô rồi, nhưng Phó Chính Huân vẫn hỏi một câu: "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Dạ rồi, con muốn ly hôn."
Ông cụ đứng dậy, từ từ bước đến cửa sổ sát đất trước mặt, không có lập tức trả lời cô...ngược lại lại hỏi một vấn đề không liên quan.
"An Cửu, người nhà của con đối xử với con như thế nào?"Cô đã gả tới nhà họ Phó, khẳng định Phó Chính Huân đã sớm điều tra lai lịch của cô rõ ràng, An Cửu không biết tại sao Phó Chính Huân lại hỏi cái vấn đề này, cô không nghĩ sẽ trả lời, nhưng bây giờ đang muốn cầu cạnh ông, không thể làm gì hơn là lựa lời nói: "Bà ngoại đối xử với con rất tốt."
Chỉ một cái vấn đề, Phó Chính Huân đã có đáp án mình muốn, vậy vậy thuận thế tiếp tục hỏi: "Bà ngoại con?"
"Dạ, bà vẫn tự trách mình sai lầm mới tạo thành bi kịch của con, thật ra thì con chưa từng trách bà, nếu như không có bà, như vậy làm sao con có mặt trên đời?"
"Bà ngoại con, chết như thế nào?"
Sắc mặt An Cửu hơi tái nhợt, chỉ đơn giản trả lời: "Ngã bệnh mà chết."
Thật ra thì bệnh của bà vốn không nghiêm trọng, chỉ là trong lòng chứa quá nhiều chuyện, mình lại khiến bà lo lắng.Hình như Phó Chính Huân còn muốn hỏi cái gì, lại đổi một vấn đề: "Sau khi con ly dị thì về nhà sao?"
An Cửu lập tức lắc đầu một cái: "Con không trở về đó, bà ngoại cũng không hi vọng con trở về. Bà nằm trên giường bệnh nhưng vẫn lo lắng chuyện của con, llêquyýđôn bà không muốn con theo ba hay mẹ, sau này lại muốn để một đôi vợ chồng không con cái chăm sóc con, chỉ là có liên quan một ít đến tài sản thừa kế...Vì vậy, ba của con không chịu, lúc ấy con vẫn chưa được năm tuổi, cho nên chỉ có thể theo ông ấy."
"Bà ngoại của con....vô cùng tốt." Phó Chính Huân thở dài.
Nghe được bà ngoại được tán dương, trong con ngươi của An Cửu lập tức có thần thái: "Vâng! Nhưng mà, thật ra thì tính bà ngoại của con rất trẻ con, ở trước mặt người ngoài luôn giả vờ khuê tú, thế nhưng ở trước mặt con chính là một lão ngoan đồng!"
"Con và bà ngoại con rất giống nhau."
Chính là bởi vì chưa được mài dũa, cho nên mới như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Quyển 1) Ông xã cầm thú không đáng tin - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
RomanceTống An Cửu sinh ra trong gia đình quyền thế nhưng cha mẹ lại ly hôn, không ai quan tâm tới cô, khiến cô tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, phá phách, cô lại thích học lại lớp 12 không muốn lên đại học. Cũng vì vậy mặc cho cha mẹ phản đối kị...