Chương 93: Âm cự ly (1)

2.6K 72 1
                                    

Anh biết! Không ngờ anh thật sự biết! Sao có thể chứ!

Cô chỉ nói mình đi làm thêm, hoàn toàn không nói làm ở đâu mà! Cho dù tay mắt anh thông thiên biết mình làm ở đây, nhưng cũng có tới bốn Teletubbies! Làm sao anh có thể chỉ nhìn một lần đã nhận ra, ngộ nhỡ chòng ghẹo nhầm người thì sao?

An Cửu bên trong Teletubbies hóa đá hoàn toàn, ba bảo bối kia cũng hóa đá. Được rồi! Ngay đến mấy cấp dưới đi theo Phó Thần Thương cũng đã hóa đá. Chỉ duy nhất Tề Tấn là có vẻ khá bình tĩnh, nhìn không chớp mắt hành động ngây thơ của ông chủ, hoàn toàn không có ý chạy tới kéo, mặt mày nghiêm túc như không phải ông chủ anh ta đang làm việc không đàng hoàng mà là đang gặp gỡ nhân viên chính phủ cao cấp.

An Cửu thấy hết sức may mắn là lúc này không ai trông thấy mặt cô. Anh bảo anh làm việc thế mà đột nhiên chạy vòng đến tận khu vui chơi trẻ em để dụ dỗ con gái, anh bảo cấp dưới của anh làm sao chịu nổi, anh khiến quần chúng vây xem làm sao chịu nổi, anh làm cho đương sự tôi đây giật mình kinh hãi làm sao chịu nổi. Vì sao tên này lúc nào cũng mình là nhất chứ chưa bao giờ nghĩ đến cảm thụ của người khác thế!

Sau khi tan việc, trong phòng thay đồ chỉ còn lại có một mình An Cửu, vì sự xuất hiện của Phó Thần Thương nên đã hại cô bị ba Teletubbies kia cô lập, không ai giúp đỡ, một mình cô không cởi được bộ trang phục, thế là chỉ bỏ mũ trùm đầu, bất đắc dĩ ngồi chờ Phó Thần Thương tới.

Quên đi, tự về còn hơn! Chắc anh chỉ nói chơi, công ty lẫn tình nhân đều bận, nào có thời gian tới đón cô, kết quả, trong lúc cô do dự, không đến ba phút nhân viên đã dẫn Phó Thần Thương vào, vừa đến đã ngồi xuống ôm vòng eo mập của bộ trang phục cô đang mặc. DdL3QUYd0n. Hơn nữa còn rất vô sỉ muốn hôn cô, An Cửu lấy cái đầu giả chặn lại, "Sao anh biết tôi ở đây?"

"Quảng trường Khải Đế do gia đình Kha Lạc đầu tư xây dựng, bạn em gọi điện nhờ bạn anh ta, bạn anh ta nhờ bạn bè, cuối cùng nhờ đến phía Kha Lạc."

An Cửu tức giận cảm khái thế giới thật nhỏ, "Vậy làm sao anh biết trong bảo bối màu đỏ là tôi?"

"Bởi vì chỉ có bảo bối màu đỏ là phớt lờ tôi." Phó Thần Thương trả lời.

An Cửu bóp cổ tay, sai lầm, khi đó phải nhào tới ôm anh phi lễ mới đúng.

Phó Thần Thương nghiêm túc tính toán, "Một tiếng 80 đồng, không có lợi, không bằng giá tôi đưa ra."

An Cửu thật muốn dùng mắt giết chết anh, "Anh đúng là không biết xấu hổ! Một lần của anh là một tiếng à?"

Lần này Phó Thần Thương không phản bác lời cô, nhìn tóc cô rối bời, gò má đỏ ửng, mắt như có lửa, so với bộ dạng ban sáng thì có sức sống hơn nhiều, thuận mắt hơn nhiều, ánh mắt anh cũng dần bắt lửa...

"Cởi cái này ra, rất vướng víu." Giọng anh khàn khàn.

An Cửu lập tức cảnh giác dịch mông sang bên cạnh, "Tôi không cởi."

Bộ trang phục này làm anh không có cách động tay động chân, còn lâu cô mới cởi.

"Thay quần áo, dẫn em đi ăn." Phó Thần Thương hạ giọng dụ dỗ trẻ em.

Cảm giác buồn bã ban nãy cố gắng gạt đi giờ lại nổi lên, An Cửu cúi thấp đầu, tay nắm lại, "Phó Thần Thương, có phải anh cảm thấy tổi rất dễ dụ đúng không?"

Tình trạng Tô Hội Lê ổn định, cho nên tâm trạng anh tốt, sau đó có thời gian nên tới dỗ cô ư? Coi côi là gì? Con chó con mèo? Khi không vui thì đá văng, khi vui thì xoa đầu?

"Không biết, chỉ từng dỗ em." Phó Thần Thương đưa ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Biểu cảm ẩn nhẫn của cô cũng là cảnh đẹp ý vui vơi anh, chí ít là vì cô quan tâm nên mới hờn giận.

Trái tim An Cửu một giây trước còn đầy bi phẫn còn đập được nửa nhịp liền bị một câu nói này giết ngay tại chỗ, đang lạnh nhạt thế này lại đi nói những lời yêu đương đó làm gì! Chết tiệt, cô vẫn còn quá non!

Mặc dù nhịp tim rối loạn nhưng không ảnh hưởng đến cái miệng, "Đúng thế! Những người phụ nữ khác hoàn toàn không cần anh dỗ dành, đều là người ta đi dỗ anh mới đúng!"

"Ừ."

"..."

Bình thường hay lạnh lùng khinh người lắm mà sao có thể thốt ra những câu vô sỉ như vậy.

(Quyển 1) Ông xã cầm thú không đáng tin - Quẫn Quẫn Hữu YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ