Lâm Huyên chỉ nói cá đại khái phương hướng, Phó Thần Thương quen thuộc đường đi quanh quẩn một hồi liền tìm được.
Trước một cánh cửa gỗ có vẻ cũ nát, hai người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen đứng thế chấp tay ra sau chắn phía trước. Sau khi nhìn thấy Phó Thần Thương xuống xe liền trực tiếp đi tới, hai người đồng thời giơ tay ra ngăn cản. "Vị tiên sinh này xin dừng bước, xin mời trình thẻ vàng." Sắc mặt Phó Thần Thương khó chịu, nói ra tên họ: "Phó Thần Thương."
Vẻ mặt hai người cả kinh, một người trong đó người quay lưng lại gọi điện thoại.
"Bưu gia, là Phó Thần Thương. . . . . ."
"Chỉ có một mình hắn?"
"Đúng, vâng!"
"Phó tiên sinh, mời đi theo tôi."
Một lát sau, phục vụ cung kính đón Phó Thần Thương vào.
Một cánh cửa vô cùng bình thường, sau khi mở ra lại là cảnh ca múa ma quái kinh dị mừng cảnh thái bình. Phục vụ dẫn anh xuyên qua đám người ồn ào náo nhiệt đi đến một cánh cửa trong góc, sau khi mở ra dẫn đến tầng dưới.
Không gian phía dưới rộng lớn ngoài dự đoan của mọi người, giờ phút này phương tiện đầy đủ, tương đương với một phòng chụp ảnh nhỏ, mà dưới ánh đèn chính là Tô Hội Lê quần áo không chỉnh tề đang thở hổn hển.
Một bên bị trói chính là Lâm Huyên.
Trên ghế sa lon da hổ, là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi đang ngồi xem cuộc vui, dựa sát bên người đấm chân cho ông ta chính là Mạc Y Y, trụ cột chính của truyền thông Sở Thiên. "Chà, anh nhìn bộ dáng của cô ta kìa, còn suốt ngày tự xưng là ngọc nữ thanh thuần. Tôi thấy giống dục nữ hơn đó. Long ca, bộ phim này chúng ta gọi là Dục Nữ Tâm Kinh được không?"
Trong nháy mắt Phó Thần Thương đi tới, giọng nói Mạc Y Y liền ngưng bặt, gắt gao cắn môi, mặt mũi tràn đầy ghen ghét. Vừa rồi người cha nuôi nói muốn tới trong điện thoại lại là Phó Thần Thương?!
Vẻ mặt Tô Hội Lê đáng thương ủy khuất, "Evan. . . . . ."
Sắc mặt Phó Thần Thương không thay đổi đi tới, cởi áo khoác che kín Tô Hội Lê.
Tô Hội Lê run rẩy co rúm lại trong ngực anh, "Evan, em biết anh sẽ đến. . . . . ."
Mạc Y Y thấy thế lập tức thay đổi sắc mặt, lắc lắc cánh tay người đàn ông trung niên bên cạnh, "Cha nuôi người xem kìa!"
"Con gái ngoan đừng làm rộn." Giọng nói cưng chiều lại mang theo uy nghiêm và cảnh cáo.
Mạc Y Y quả nhiên thức thời không dám nói nữa.
Phó Thần Thương lại trấn an Tô Hội Lê một lúc, sau đó đứng lên, thái độ cung kính không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Chú Long."
Người đàn ông trung niên cười ha ha như Phật Di Lặc, "Cháu hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến nơi nghèo hèn này của ta?"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Quyển 1) Ông xã cầm thú không đáng tin - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
RomanceTống An Cửu sinh ra trong gia đình quyền thế nhưng cha mẹ lại ly hôn, không ai quan tâm tới cô, khiến cô tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc mạnh mẽ, phá phách, cô lại thích học lại lớp 12 không muốn lên đại học. Cũng vì vậy mặc cho cha mẹ phản đối kị...