Chương 66:

2.3K 204 6
                                    

Frey lặp lại: "Quả nhiên?"

Giáo hoàng sâu kín nói: "Thánh quang điểu của ta ngay cả quỳnh tương ngọc lộ đều đã uống qua, tại một quán rượu nhỏ nhoi còn có thể gặp được rượu có thể khiến nó kinh động nói ra có vẻ tổn hại mặt mũi của Quang Minh giáo hội quá. Khiến ta không chú ý các ngươi cũng không được a. Huống chi cho dù nhìn không ra thể chất ám hệ ma pháp sư của ngươi nhưng vừa bái kiến phụ thân ngươi xong, ngươi lại giống hắn 3 phần, nếu ta mà còn không đem hình dạng của 2 người liên kết lại với nhau thì ta đúng là bị ngu rồi. Dù sao phụ thân của ngươi đang trong tay ta, sớm muộn gì ngươi chẳng qua, ở trước mặt tất cả mọi người không có nguyên tắc giết ngươi còn không bằng danh chính ngôn thuận đem ngươi trở thành kẻ địch của giáo hội mà diệt trừ, không phải càng tốt sao? Chỉ là sớm hay muộn mà thôi, chút kiên nhẫn ấy ta vẫn phải có."

Reggie Arnold thở dài: "Con không nên tới."

Frey vịn ông dựa vào vách tường đứng đấy, nhìn về phía giáo hoàng ánh mắt lãnh trệ, mang theo mỉm cười như có như không: "Ta cũng không tình nguyện đối địch với ông bây giờ. Nhưng nếu duyên phận đã khéo đưa đảy, cũng đành bất lực thôi. "

Giáo hoàng cười rộ lên: "Lời này của ngươi nói rất hay, nghe có vẻ có chsut bản lĩnh đây. "

Nói cười tà tà, ngón tay vẽ một vòng tròn trong không trung, bạch quang sáng ngời như khắc trên không trung, hình thành một lí hiệu cổ xưa tối nghĩa, ký hiệu không hạn chế mở rộng, duỗi ra vô số móng vuốt phóng về phía Frey. Ma pháp ực của Frey cũng đã luyện đến trình độ gần như thuấn phát, ám hệ ma pháp đen như mực phun ra, chạm vào móng vuốt trắng.

Trên thị giác như là 2 dòng đen trắng mềm mại, đụng vào nhau lại bắn ra vô số hoa lửa, lửa trắng đen rơi trên mặt đất như thuốc ăn mòn, xì xì bốc lên sương mù.

Berger vội vàng chỉ huy người vây xem sơ tán ly khai, không quên đem Reggie Arnold cũng chuyển đi, lúc này giáo hoàng không chú ý đến Reggie Arnold nữa, trong mắt thậm chí còn xuất hiện một loại tâm tình tên là kinh hỉ, "Xem ra ta không thể không nhìn thẳng vào ngươi rồi, bản lĩnh không nhỏ." Động tác trong tay lại chưa từng đình chỉ, năm ngón tay linh hoạt biến ảo làm thủ thế, một cái lao tù do tia sáng tạo thành từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất chấn động nổ mạnh, đem Frey nhốt vào bên trong.

Frey chẳng muốn đáp lời, lấy ra Ngân kiếm tùy thân, thúc dục ma pháp lực, một con Bạch hổ khổng lồ gào to một tiếng vắt ngang giữa hắn và giáo hoàng. Bạch hổ mắt sáng như đuốc, ánh mắt to như chuông đồng rừng rực thiêu đốt như hoả diễm. đứng vững như 1 ngọn núi nhỏ. Hàm răng sắc bén, cắn đứt lao tù bằng ánh sáng kia.

Đồng tử Giáo hoàng co rút lại một chút, có ý ám chỉ: "Ngươi cũng không phải đơn giản, đáng tiếc bạn của ngươi không biết sẽ như thế nào." (ề, đánh lạc hướng, phân tâm người ta kìa ...)

Frey nghĩ lại, từ lúc gặp đã không thấy bóng dáng của ánh trăng nam đâu, ngay cả thánh quang điểu cũng không thấy tung tích, lúc ấy không chú ý, giờ lại nghe thấy lời của giáo hoàng, đoán là nhân cơ hội tìm Lâm Hoài phiền toái, "Em ấy không có việc gì."

"Chắc chắn như vậy sao, ta đây lại muốn đánh cược với ngươi. "

"Không hứng thú." Frey vặn mày, trong nội tâm tuyệt không được phong khinh vân đạm như vẻ bề ngoài, đã sớm một mảnh sóng to gió lớn, hắn căn bản không dám tưởng tượng cảnh Lâm Hoài gặp chuyện không may. Lo lắng của mình quả thật đã thành sự thực sao? Vẻ mặt Lâm Hoài cười nhẹ nói chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau như đang ở trước mắt, hắn kiếm quét ngang, băng chi Bạch hổ ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gầm đinh tai nhức óc như muốn làm sập cả gầm trời này vậy.

[EDIT/ĐM] Tuỳ Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma PhápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ