Chương 66': Cái kết khác

3.1K 152 0
                                    

Giáo hoàng miệng lưỡi lưu loát, giống như đã biết tất cả mọi việc, lão vuốt cằm mỉm cười, nói thong thả, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, thong dong mà ưu nhã: "Thánh quang điểu tất nhiên là uống quỳnh tương ngọc lộ mà lớn lên, làm gì có chuyện lại ở 1 quán ăn rách lại có thứ rượu khiến nó luống cuống, nói ra thật đúng là khiến quang minh giáo và triều đình hổ thẹn, ta tất nhiên sẽ nhớ kĩ 2 người các ngươi không quên. Huống chi, ta mới vừa gặp qua phụ thân ngươi, dựa vào đó liền nghĩ ra kế hoạch này."

Frey vịn cha mình dựa vào vách tường đứng, khóe miệng như có như không cười nhạo: "Nghe có vẻ có thể giải thích được tiền căn hậu quả."

"Ngươi nói lời này có ý tứ gì." Quang minh giáo hoàng không cao hứng lắm trầm giọng hỏi.

"Ý tứ gì cơ, ta chả có ý tứ gì cả." Frey che trước mặt cha, làm 1 ma pháp phòng hộ trên người ông, ánh mắt nhìn thẳng vào giáo hoàng mặc áo trắng bay bay-- nếu đã sớm biết, sao ngày đó ở tửu lâu không chỉ ra thân phận của hắn, hắn không tin tên giáo hoàng tự cao này lại muốn nửa đêm có kẻ địch xông vào căn cứ của mình, chuyện này truyền ra ngoài cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Trước mắt bao người bắt sống được con trai độc nhất của pháp sư vong linh tiếng xấu đầy người không phải càng có lợi thêm cho việc lan truyền thanh danh và vinh dự của lão hay sao-- chẳng qua gặp được 1 tên giáo hoàng theo chủ nghĩa hoàn mĩ như vầy, sau khi chuyện xảy ra còn không quên dán cái mác tuệ nhãn lên hành động của mình, hắn cũng lười vô vị mà múa mép khua môi.

Giáo hoàng không có được đáp án, nhưng ở trong mắt Frey lại thoáng thấy sự khinh bỉ, người kiêu ngạo như lão cũng không hỏi thêm nữa, cười lạnh một tiếng, ngón tay vẽ một vòng tròn trong không trung, bạch quang sáng ngời như khắc trên không trung, hình thành một kí hiệu cổ xưa tối nghĩa, ký hiệu không hạn chế mở rộng, duỗi ra vô số móng vuốt phóng về phía Frey. Ma pháp lực của Frey cũng đã luyện đến trình độ gần như thuấn phát (cực nhanh), ám hệ ma pháp đen như mực phun ra, chạm vào móng vuốt trắng.

Trên thị giác như là 2 dòng đen trắng mềm mại, đụng vào nhau lại bắn ra vô số hoa lửa, lửa trắng đen rơi trên mặt đất như thuốc ăn mòn, xì xì bốc khói.

Berger vội vàng chỉ huy người vây xem sơ tán ly khai, không quên đem Reggie Arnold cũng chuyển đi, lúc này giáo hoàng không chú ý đến Reggie Arnold nữa, trong mắt thậm chí còn xuất hiện một loại tâm tình tên là kinh hỉ, "Xem ra ta không thể không nhìn thẳng vào ngươi rồi, bản lĩnh không nhỏ." Động tác trong tay lại chưa từng đình chỉ, năm ngón tay linh hoạt biến ảo làm thủ thế, một cái lao tù do tia sáng tạo thành từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất chấn động nổ mạnh, đem Frey nhốt vào bên trong.

Frey chẳng muốn đáp lời, lấy ra Ngân kiếm tùy thân, thúc dục ma pháp lực, một con Bạch hổ khổng lồ gào to một tiếng vắt ngang giữa hắn và giáo hoàng. Bạch hổ mắt sáng như đuốc, ánh mắt to như chuông đồng rừng rực thiêu đốt như hoả diễm. Đứng vững như 1 ngọn núi nhỏ, hàm răng sắc bén, cắn đứt lao tù bằng ánh sáng kia.

Đồng tử Giáo hoàng co rút lại một chút, có ý ám chỉ: "Mi cũng không phải đơn giản, đáng tiếc bạn của mi không biết sẽ ra sao đây."

Frey nghĩ lại, từ lúc gặp đã không thấy bóng dáng của ánh trăng nam đâu, ngay cả thánh quang điểu cũng không thấy tung tích, lúc ấy không chú ý, giờ lại nghe thấy lời của giáo hoàng, đoán là nhân cơ hội tìm Lâm Hoài phiền toái, "Em ấy không có việc gì."

[EDIT/ĐM] Tuỳ Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma PhápNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ