Chap 146 : Bán bánh quyên góp (1)

183 18 4
                                    

Bởi vì có sự giúp đỡ hậu thuẫn từ Shinichi, công việc mở cửa tiệm của nàng hầu như không gặp vấn đề gì khó khăn ví dụ như việc thuê người làm, hay tìm một cửa tiệm có mặt bằng tốt nằm ở trung tâm kinh thành ,.....sau khi tất cả đã được trang trí hoàn hảo, hoành tráng. Tiệm bánh của Ran có một buổi khai trương vô cùng thuận lợi, phải công nhận công sức  mà phu quân nàng bỏ ra không nhỏ nha.

Ran có chút phiền muộn, tin tức việc Ninh Vương phi khai trương tiệm bánh bất đắc dĩ được lan truyền khắp nơi nhanh ngang bằng tốc độ âm thanh.


Hơn nữa ngoài việc đích thân chủ tiệm bánh chính là Ninh vương phi còn có thêm việc chiến thần tiếng tăm lừng lẫy Ninh vương - Kudo Shinichi  nào đó còn đến tiệm bánh ngồi uống nước trà, khiến cho dân chúng ở khắp nơi đến tiệm ùa vào như vũ bão chỉ trong ngày khai trương đó. Đến mức hết cả bàn ghế, nhưng vài vị tiểu thư tình nguyện chỉ cần đứng đó ngắm nhìn khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh kia đang tao nhã uống trà dù có đứng mỏi đến mấy họ cũng không màn.

Ran thấy khắp tiệm bánh của mình đàn ông thì ít mà đàn bà già trẻ thì nhiều vô kể, khẽ cười khổ. Shinichi ơi là Shinichi, chàng xem đi, đã là người đàn ông có vợ mà vẫn không ngừng việc làm cho vài vị tiểu thư, vài cô gái trẻ kia xiêu lòng, chẳng phải phận làm vợ này chịu quá nhiều thiệt thòi sao? Những vị khách ở đây ngoài ngắn sắc ra họ còn rất nhiệt tình thưởng thức bánh trung thu, trên gương mặt bọn họ có vẻ rất hưởng thụ hài lòng với mùi vị đặc biệt của bánh.

Ngày khai trương đầu tiên, bánh trung thu ở tiệm Viên Mãn hầu như được tiêu thụ hết sạch. Vì có được sự khởi đầu vô cùng tốt cho nên về lẽ đương nhiên tiệm cũng đẩy mạnh số lượng bánh. Nhưng Ran lại không theo cái suy nghĩ cũ kĩ này, đột nhiên món bánh của nàng được nhiều người tiêu thụ như vậy, nàng dĩ nhiên cần phải khiến cho sản phẩm của nàng có chút tiếng tăm, để có chút tiếng tăm cần phải làm cho số lượng này có hạn một chút, vị mới mẻ, được đóng gói tinh xảo, và việc giá sẽ cao hơn một chút là điều hiển nhiên. Và đúng như mong đợi của nàng, mặc dù giá cả tăng lên, số lượng lại ngày một khan hiếm nhưng, mỗi ngày người đến tiệm Viên Mãn để mua bánh trung thu lại cuồn cuộn không ngừng.

Ran dần dần gặp khó khăn trong việc đáp ứng nhu cầu người tiêu dùng, đầu óc luôn trong tình trạng căng thẳng. Bánh trung thu mỗi ngày đều một đa dạng, khách đến Viên Mãn cùng ngày một náo nhiệt, về cơ bản lò nướng mới xuất bánh thì ngay lập tức hết sạch.

Mà chuyện đáng buồn cười nhất chính là người anh em ruột của hoàng thượng, An dương vương kia chỉ vì vương phi cực kỳ thích ăn món bánh trung thu của Ran, chẳng màng đến việc lượng mỡ dư thừa của vợ mình có nguy cơ xâm chiếm da thịt , An dương vương mỗi ngày đều đến tiệm nói riêng với Ran làm trước nhiều bánh cho hắn nhưng Ran lại nói việc này không thể vì nó vi phạm đến nguyên tắc của tiệm, nếu như đồng ý với yêu cầu của thúc thúc thì chẳng phải về sau người khác sẽ phá lệ mà loạn lên sao?

Rơi vào đường cùng , An dương vương cũng chỉ đành mỗi ngày cho hạ nhân đến xếp hàng -- - Chờ mua bánh trung thu. Như vậy, còn chưa đến tết trung thu, danh tiếng của Viên Mãn đã lan truyền vang dội từ trong lẫn ngoài kinh thành hầu như không một ai đến Tây Lăng quốc mà không biết đến tiệm bánh trứ danh Viên Mãn kia, thậm chí vài người dùng bánh trung thu này để biếu tặng cho nhau, bởi vậy mấy ngày liền trời vẫn còn chưa sáng nhiều người đứng xếp hàng dài chờ để được mua bánh trung thu Viên Mãn.

Nhiều vị đại công tử gia thế giàu có nhất kinh thành ngày thường thì thanh cao, kiêu ngạo, khinh thường nơi chốn ồn ã chợ búa của dân thường, căn bản không đem bọn người dơ bẩn đó vào mắt. Nhưng hôm nay chỉ vì để được thưởng thức hương vị độc đáo của món bánh trung thu ở Viên Mãn mà phải tốn không ít tâm tư, phân phó cho thuộc hạ ngày ngày đều đến mua cho bằng được, đến mức bọn hạ nhân mỗi lần đi mua bánh đều không dám mua riêng về cho mình để nếm thử, chỉ sợ nếu như chủ tử mình biết được sẽ trừng phạt. Trong khoảng thời gian ngắn, món bánh trung thu Viên Mãn của Ninh vương phủ đã trở thành một trong những món ăn xa xỉ mỹ vị nhất kinh thành Tây Lăng quốc.

Và đương nhiên tin tức này rất nhanh cũng lan truyền đến tai của Toshiza, Toshiza bấy lâu nay muốn tìm Ran mori gây sự, nay nghe được hạ nhân bẩm báo, trên gương mặt không khỏi có chút khó chịu, Ran mori, lại là Ran mori.

Cô ta hại Toshikeko sống bi thảm như thế, bây giờ còn dám dựa vào cái gì thong thả sống vui vẻ,  êm thuận như thế? Mở tiệm bánh sao? Ta sẽ  chống mắt lên xem cái tiệm đó duy trì được bao lâu.

Ánh mắt Toshiza bắt đầu hiện lên một tia âm ngoan.

Ngày hôm sau, cửa tiệm Viên Mãn còn chưa có mở cửa thì trước cửa đã có hàng chục người đứng xếp hàng thật dài, đám người đó không khỏi bàn luận sôi nổi rằng hôm nay liệu ai có thể mua được bánh trung thu sớm nhất không.

" Tiểu công tử nhà ta cực kỳ thích ăn bánh trung thu này a, nếu như vị phu nhân đó không yêu thương tiểu công tử đó, thì sáng sớm cũng không phân phó  ta đứng đây xếp hàng chờ lâu như vậy."

" Còn lão gia nhà ta xưa nay không thích ăn đồ ngọt, nhung cứ một tuần lại bảo ta phải đến Viên Mãn mua cho bằng được bánh này cho lão ấy a."

" Nghe nói

(Fic shinran) Thần y sủng phi của tà vương ( ver) phần ttNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ