Lý Đông Hải đi cùng Hi Triệt , cũng không quay về cảnh cục mà đi tới một tiệm cơm .
Hi Triệt nghi hoặc nhìn Đông Hải “ Cảnh sát Lý , không phải về cục điều tra sao ?”
Lý Đông Hải cười cười “Việc riêng trước mới đến việc công ,lần này chuyện của Hàn Canh cũng là nhờ anh , là anh em tốt của anh ấy , tôi thế nào cũng phải mời anh một bữa mới được .”
Hi Triệt giật mình “Như vậy , không cần đâu , thật sự không cần .”
“Không được ! Tuyệt đối không được từ chối ! Anh ngồi đi , gọi chủ quán , chọn món .”
Lý Đông Hải lôi kéo Hi Triệt ngồi xuống , Hi Triệt nhìn cậu ta dáng vẻ không thể chống lại , tuy không có tâm tư ăn nhưng hắn vẫn ngồi xuống .
Lúc này thời gian đã qua giờ ăn , người đến quán khá ít , thức ăn rất nhanh được đem lên , còn có một chai rượu .
Lý Đông Hải lấy hai cái chén , đưa một chén đến trước mặt Hi Triệt .
“Kim Hi Triệt , chén rượu này kính anh , thứ nhất là cám ơn anh cứu Canh ca , thứ hai..cho tôi xin lỗi !”
Hi Triệt nhướng mày khó hiểu .
Lý Đông Hải nét mặt có chút ngượng ngùng , “Cái kia , là thái độ trước đây đối với anh , trước đây là do tôi nghĩ , là anh…câu dẫn Hàn Canh ca , khiến anh ấy thay đổi . Thế nên , thái độ với anh , lời nói khó nghe …”
Hi Triệt cười nhạt , nói ra một câu khiến Đông Hải ngạc nhiên .
“Là tôi câu dẫn anh ấy đó .”
Nhìn Lý Đông Hải trợn mắt há miệng bên trong ánh mắt mờ mịt , Hi Triệt dương dương cầm chén rượu lên tay , Đông Hải vội vàng cầm chén , hai người một hơi cạn sạch .
“Nếu nói , phải là tôi xin lỗi Hàn Canh .” Rượu xuống cổ , Hi Triệt bắt đầu có hứng thú với chuyện cũ , ánh mắt mang theo mông lung xa xăm nhìn Đông Hải lại tựa hồ đang nhìn về nơi nào đó .
“Biết rõ con đường này không dễ đi , biết rõ anh ấy không thể đi trên con đường này , nhưng bản thân lại không bỏ được…”Hi Triệt mỉm cười , trong miệng hơi rượu vừa cay lại đắng .
Nhớ tới lúc đó hai người bọn họ ….lần đầu tiên hôn…
Cưỡng hôn , là hắn cưỡng hôn Hàn Canh .
Lúc đó biểu tình của Hàn Canh thật ngốc , thân thể cứng ngắc khiến hắn tâm tư lạnh lẽo cũng muốn cười đến đau bụng .
Thẳng mà , làm sao có thể cùng một gay ở bên nhau đây .
Hàn Canh cùng một người phụ nữ ở bên nhau , sinh hạ đứa con máu mủ , vợ hiền con thảo …từ từ sống tới già .
Anh ấy vốn là đường lớn quang minh , hắn vốn là cầu độc mộc .
Mãi mãi bất đồng .
Hắn phải ẩn nhẫn , không nên nỗ lực chỉnh sửa cuộc sống một người đàn ông bình thường .
Không cam lòng , ích kỷ , tùy hứng…Thật vất vả mới tìm được người đàn ông ở trong lòng của hắn .
Nhưng hy vọng cùng bên nhau suốt đời mãi chỉ là ảo vọng xa vời .
Uống vài chén rượu , cảm giác say khiến trong mắt gợn sóng .
“Cảnh sát Lý , cậu không cần cảm ơn tôi , cậu phải hận tôi mới đúng . Nếu như không phải là vì tôi , Hàn Canh cũng sẽ không trở thành như hôm nay , sẽ là một cảnh sát tốt , làm một người chồng tốt phải không , thân thể sẽ không bị đánh đến thế , cậu không cảm thấy là tôi hại anh ấy sao ?”
Lý Đông Hải thật không ngờ Kim Hi Triệt nói như vậy , rốt cuộc là tự trách sao ?
Hắn mang theo tâm ý muốn xin lỗi mà đến , nghe Hi Triệt nói lại càng thấy không được tự nhiên . Trong chuyện tình cảm hắn chỉ là một kẻ ngu ngơ , ngay cả tình cảm nam nữ còn chưa trải qua nhiều , càng không nói đến giữa hai người đàn ông !
“Thực ra thì tôi cùng từng nghĩ vậy…Tôi thực sự là không hiểu . Nhưng dù sao Canh ca cũng nỗ lực vì anh nhiều như vậy , nếu nói anh hại anh ấy , thế nhưng lần này là nhờ anh đem anh ấy trở về…Ai , đây là cái gì , càng nghĩ càng loạn a!” Lý Đông Hải tâm tình rối loạn vò đầu bứt tai .
Hi Triệt nhìn biểu tình ấy bất chợt cảm thấy buồn cười , nỗi lòng nặng nề cũng tiêu tán bớt . Cái cậu cảnh sát này đối với Hàn Canh thật là tốt , giống như Lệ Húc đối với mình vậy .
Nói đến Lệ Húc , cậu nhóc thấy mình đi làm , mặt mày lại thêm ủ rũ , cả ngày bộ dạng muốn nói lại thôi , cũng là một người tốt .
Nếu như có thể đơn thuần như Lệ Húc , ngây thơ như cậu cảnh sát trước mặt này , có lẽ thống khổ sẽ giảm đi nhiều , tuy rằng , hạnh phúc cũng sẽ đạm .
“Nhưng mà , tuy rằng đến bây giờ tôi cũng không hiểu hai người , đàn ông , trong lúc đó , ách , tình yêu , thế nhưng , tôi biết …”Lý Đông Hải ngậm miệng , không nói thêm gì nữa “Quên đi , không nói nữa , uống nào .”
Hi Triệt cũng không hỏi cậu ta muốn nói cái gì rồi lại thôi , đón lấy chén rượu . Rượu là một thứ thật tốt , nhất là khi trong lòng rối loạn .
Chai rượu dần vơi , Đông Hải bắt bản thân phải bảo trì tia thanh tỉnh cuối cùng để chờ Hi Triệt rốt cục cũng say .
Vốn Hi Triệt cũng có tửu lượng tốt , nhưng mấy ngày nay vì chuyện của Hàn Canh ăn không được ngủ không xong , thân thể hư nhược , cuối cùng gục mặt lên bàn ngủ .
…
Khi Hi Triệt tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường xa lạ . Ngồi dậy mờ mịt nhìn xung quanh , là một căn phòng không lớn , là ở đâu ?
Nhíu mày hồi tưởng ..Cùng Đông Hải uống rượu , sau đó , say sao ?
Hắn nỗ lực nhớ lại , ngoài cửa có người bước vào , mang theo bữa sáng .
“A , tỉnh rồi ?”
Nhìn ánh mắt Hi Triệt , Đông Hải trả lời trước “Ngày hôm qua anh uống say , đây là phòng trọ của tôi .”
Hi Triệt gật đầu , ra là thế .
“Cảm ơn , nếu như không có chuyện gì , tôi đi trước .” Hi Triệt chỉnh đốn lại quần áo , nhìn Đông Hải nói .
“A , ăn điểm tâm đã rồi đi .”
“Không cần , tạm biệt . “ Hi Triệt không nói thêm nữa , đẩy cửa rời đi .
Lý Đông Hải cứng họng , nhìn bóng lưng thon gầy biến mất sau cửa , giữ lại cũng không nói nên lời , hắn biết người đó sẽ tự về nhà .
Thế nhưng…
Mắt nhắm lại , trên môi phát sinh tiếng thở dài .
Hi Triệt sau khi rời khỏi nhà Đông Hải lập tức tới bệnh viện , trong lòng chỉ muốn biết qua một đêm , thương tích của Hàn Canh có biến chuyến gì không .
Cấp tốc đẩy cửa phòng bệnh ra , nhưng thất thần .
Trước mắt , sạch sẽ chỉnh tề không nhiễm một hạt bụi .
Hàn Canh đâu ?
Lúc sau hoàn hồn , lập tức đi tìm y tá hỏi thăm .
“Bệnh nhân trong phòng này đâu rồi ?”
“A , xuất viện rồi .”
“Lúc nào ?”
“Tối hôm qua .”
“Ai làm thủ tục xuất viện cho anh ấy ?”
“Vợ của bệnh nhân .”
…
Hàn Canh xuất viện sao ?
Sao lại vậy ? Vì sao ?
Anh ấy đang bị thương , có thể đi đâu được ?
Qua hồi lâu suy tưởng , kinh ngạc bắt đầu tỉnh táo lại .
Chuyện này …có gì đó không đúng .
Tối hôm qua , Đông Hải lấy danh nghĩa cảnh sát dẫn hắn đi , nhưng lại đưa hắn vào quán uống rượu , cho đến sáng vội vã đi về cũng không nói gì đến chuyện hỏi cung điều tra , Lý Đông Hải không hề nhắc tới .
Là…Điệu hổ ly sơn sao ?
Đem hắn dẫn đi , sau đó , Nghiên Hy bày ra vở kịch sao ?
Không cam lòng , hóa ra , cô ấy không cam lòng .
Đơn ly hôn sao ?
Muốn thu hồi đều có thể thu hồi , bất quá chỉ là lừa dối mà thôi .
Kim Hi Triệt a , mày còn đứng đây ngây ngốc tưởng niệm cái gì , còn chưa đủ sao ?
Tựa ở vách tường hành lang , không tiếng động mà cười , khuôn mặt tươi cười nồng đậm trào phúng .
Khi hắn say đến bất tỉnh , anh ấy ở bên cạnh vợ mình .
Khi hắn một lòng nhớ tới anh ấy , vợ anh ấy danh chính ngôn thuận mang anh ấy đi .
Hắn không cam tâm , không cam tâm cái gì đây ?
Có cái gì ý nghĩa nữa ? Lẽ nào hắn chỉ vào mặt anh ấy chất vấn sao ?
Hắn chỉ có thể cùng anh ấy cụng ly khi xưa .
Còn Nghiên Hy mới là cuộc sống hiện tại .
Đi thôi…
Đi cũng tốt .
Hi Triệt rời bệnh viện trở về nhà , tắm rửa thay quần áo , đi làm .
Lệ Húc từ cửa sổ kính nhìn thấy Hi Triệt , vội chạy ra hỏi “Ca , Hàn Canh ca sao rồi ? Có làm sao không ?”
Hi Triệt mỉm cười , “Tốt , anh ấy tốt .”
Lệ Húc đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm , rồi lại nghi hoặc , Hi Triệt ca có gì đó kỳ lạ .
“Ca , anh nói thật không vậy ? Em thấy anh có gì đó không đúng ?”
Hi Triệt trong mắt toát ra nhu ý , xoa xoa đầu Lệ Húc “ Thật mà , anh ấy tốt lắm ,đã xuất viện rồi .”
“A ? Nhanh như vậy sao , vậy là tốt rồi…Tốt rồi .” Lệ Húc tuy rằng thấy kỳ quái nhưng Hi Triệt không cho cậu cơ hội hỏi lại , đành phải đi làm việc .
Vài ngày sau vẫn thấy kỳ quái , vì sao Hi Triệt ca không đến thăm Hàn Canh ca nữa ? Mỗi ngày đều đi làm đều đặn , hỏi cũng không nói , chỉ là nói anh ấy không làm sao , anh không cần đến nữa .
Thế nhưng thân thể Hàn Canh ca đỡ hơn thì có thể không đến thăm nữa sao ?
Lệ Húc khẳng định giữa hai người xảy ra chuyện , nhưng lại không giúp được gì .
Cậu không chịu nổi liền gọi điện cho Hàn Canh , nhưng điện thoại của anh ấy tắt máy .
Hi Triệt chưa từng gọi , một cuộc điện thoại cũng không gọi .
Hắn cũng không cần anh ấy cho hắn một lời giải thích .
Ngày dài trôi qua , ban đầu là đau thương khổ sở cũng chậm rãi mà phai nhạt , thế nhưng yên tĩnh chỉ người trong cuộc mới biết thế nào là giả dối .
Giả dối thì sao ? Còn hơn so với sự thật làm tổn thương .
Chín giờ tối , Hi Triệt vẫn ở trong phòng làm việc , bỗng cửa bị đẩy ra , một người gấp gáp chạy vào .
“Giám đốc , không tốt rồi ! Dưới lầu có người gây rối , đập nát hết kính .”
Kim Hi Triệt đứng lên vội vã xuống lầu .
Trong sảnh một đống hỗn loạn mảnh thủy tinh rơi đầy đất , mấy người đứng đó nhìn qua cũng biết là thành phần bất hảo cầm hung khí đang quát tháo , nhìn thấy Hi Triệt xuất hiện lập tức bước tới chỗ hắn .
“Mẹ kiếp , họ Kim kia ! Con mẹ mày dám cấu kết với cảnh sát hãm hại ông chủ chúng tao , mày không muốn sống nữa có phải không !”
Hi Triệt không bị khí thế tàn bạo của đám người dọa , hắn trấn tĩnh hỏi “Các người nói gì tôi không hiểu , các người sao lại tới đây làm loạn , ông chủ của các người là ai ?”
“Còn giả bộ sao ?”
“Khoan đã .”
Một thanh âm vang lên , cái gậy đang muốn rơi trên người Hi Triệt lập tức dừng lại .
Hi triệt nhìn Triệu Khuê Hiền được người đỡ đến .
Từ khi xảy ra chuyện của Hàn Canh , Khuê Hiền chưa từng liên lạc gì với Hi Triệt , nhìn hình dáng hiện tại của cậu ta , có lẽ thương tích còn chưa khỏi hẳn .
Thế nhưng trong lúc này điều không thích hợp không phải vết thương trên người Khuê Hiền mà là ánh mắt .
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng , nôn nóng , ấm ức , còn dày đặc tơ máu khiến cho kẻ khác không dám nhìn thẳng . Mà lúc này đây , Triệu Khuê Hiền đang gắt gao nhìn Hi Triệt .
…
“Kim Hi Triệt , tôi hỏi anh , chuyện của cha tôi có phải Hàn Canh báo cảnh sát không ?”
“Anh rốt cuộc có biết không ?”
Hi Triệt nhìn vào mắt Khuê Hiền , chậm rãi lắc đầu .
Không phải hắn sợ mà thật sự là không biết . Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? Hàn Canh giấu diếm hắn cái gì ?
“Anh thực sự không biết ? Một chút cũng không biết ?” Ánh mắt như có lửa cháy .
“Tiểu Khuê , sao nó không biết được , nó với thằng cảnh sát kia là một giuộc .”
“Câm miệng cho tao !”
…
“Tôi thực sự không biết . Triệu Khuê Hiền , rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?”
Hi Triệt muốn biết là chuyện gì khiến Triệu Khuê Hiền biến thành thế này , có liên quan gì đến Hàn Canh .
“Xảy ra chuyện gì sao ? Họ Hàn kia không nói cho anh sao . Tôi nói cho anh nghe !”
“Tôi biết họ Hàn kia hận tôi , hận cha tôi , thế nhưng anh ta không đến mức muốn lấy mạng cha tôi chứ .” Triệu Khuê Hiền trong giọng nói ẩn chứa tuyệt vọng , nhiều ma túy như vậy , bị cảnh sát bắt được , cha hắn thoát được sao ?
Hắn biết cha hắn có làm một số chuyện phạm pháp , thế nhưng buôn lậu thuốc phiện…hắn thực sự không biết .
Thế nhưng , không biết có thể được tha tội sao ?
Hắn thủy chung chỉ còn người cha này , người yêu thương hắn . Cha làm tất cả không phải vì hắn hay sao ?
Cha hắn không nói cho hắn chuyện buôn lậu thuốc phiện để bảo vệ hắn .
Họ Hàn không nói cho Kim Hi Triệt cũng là bởi bảo hộ anh ấy sao ?
Thế nhưng sự tình đến nước này , ai cũng đừng nghĩ không quan tâm . Ai cũng đừng nghĩ được tha tội .
“Rốt cuộc là làm sao vậy ? Tôi không biết cậu nói cho tôi có được không .”Hi Triệt bị cảm giác giấu diếm làm cho tâm phiền ý loạn , nhất là ánh mắt thô bạo của Triệu Khuê Hiền .
“Được , tôi nói cho anh…”
Triệu Khuê Hiền còn chưa mở miệng đã bị âm thanh của đám người bên ngoài cắt đứt , âm thanh quen thuộc của một người xông vào lỗ tai Hi triệt .
“Triệu Khuê Hiền !”
BẠN ĐANG ĐỌC
[ HanChul ] Tóc đen lướt qua tay
FanfictionYêu không được , hận không được , quên không được , cắt đứt không được , chết không được , sống không được , buông không nỡ , bỏ không đành . Không thương , không hận , không quên , không tiếp tục , không chết , không sống . Đó là , cậu và tôi ... P...