CHƯƠNG 85 PN4: DẠ VỊ ƯƠNG

692 18 1
                                    

  Rừng phong nhuộm sắc thu, gió thổi mạnh, cỏ lau đang mùa nở rộ. Ánh nắng ban trưa chiếu xuống thành cung sơn đỏ, óng ánh nhảy nhót trên mái ngói lưu ly. Ngày mộc dục () tại Đại Huyền vương triều thanh thế đang như mặt trời ban trưa, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, hoàn toàn thể hiện sự phồn thịnh của Huyền quốc.



Huyền Diệu, thành cũng như tên, huyền diệu. Bên trong cung thành huy hoàng, vô số lần xuân thu đi rồi lại đến.



() Mộc dục: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日.



Giữa ngự hoa viên là một hồ nước tĩnh lặng như gương. Hành lang quanh co uốn lượn quanh hồ, nối thẳng đến một tòa đình có thanh sa vờn quanh, "Liễm Dực đình".



(Sa: Tự hỏi chả biết cái tên Liễm Dực đình này có phải là hint phụ tử giữa Dực đế với Liễm Hàn không nữa =)))))))))))))))))))))))))))))


Nam tử huyền hắc long bào nghiêng người tựa vào trên tháp thượng, vạt áo trải trên thảm lông thêu long đằng phượng vũ rất tinh xảo.


Hương rượu như tơ lượn lờ trong đình, mờ nhạt bay trên mặt hồ, cá chép tựa như say, ngơ ngẩn dưới làn nước trong vắt, hồi lâu không bơi đi.



Trên tháp thượng, nam tử khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt nhiễm hồng, đôi mắt hẹp dài bán mị, mỉm cười nhìn hài tử đang chơi đùa một bên.



Đột nhiên vang lên một tiếng rơi vỡ chói tai kinh động chim muông, vật bằng ngọc quý bất ngờ rơi xuống, lập tức vỡ thành từng mảnh nhỏ.



"Nô tì đáng chết! Thỉnh hoàng thượng thứ tội!" Cung nữ hoảng loạn nhìn chén ngọc vỡ nát dưới đất, sợ hãi dập đầu xin tha. Đó là chén ngọc Dục đế thích nhất, nàng có mấy cái đầu cũng không đền nổi.



"Hừ!" Nam tử trên tháp thượng sầm mặt lại, cung nữ trong lòng sợ hãi, run lên.



"Có cái chén cũng không cầm được, trẫm lưu ngươi lại làm gì?" Nam tử chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm đảo qua cung nữ thở cũng không dám thở mạnh.



"Xin hoàng thượng thứ tội! Xin hoàng thượng thứ tội!" Nàng cuống quýt dập đầu lạy, chỉ lo nam nhân tôn quý kia phật lòng, chính mình chỉ sợ không nhìn thấy mặt trời sáng mai rồi.



Nam tử nhìn nàng dập đầu, không lên tiếng, thái độ trầm mặc lại càng làm cho người ta ngột ngạt.



Bỗng nhiên, hài tử đang chơi đùa say sưa đột nhiên chú ý. Cậu bé ước chừng bốn, năm tuổi, thân thể nho nhỏ mặc hoa phục cẩm y, khuôn mặt trắng nõn đã hiện ra mấy phần tuấn khí của phụ thân.

Phong Quá Vũ Lưu VânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ