Chương 28

4.5K 105 0
                                    

Chưởng quầy đi rồi, Ông chủ Diệp mới tiếp điện thoại, "Anh Đức."

Bên kia truyền đến thanh âm đàn ông bén nhọn, "Lão Diệp, đợt hàng tôi thả ở chỗ ông trước cứ để đó đừng động vào." (Thực ra chỗ này là "phê hóa" tức là hàng bán sỉ nhưng để vậy cậu không hay lắm nên chỉ để là "đợt hàng")

"Là sao?"

Anh Đức nói: "Có tin tức từ bên trên, gần đây trung ương đối với việc bán trộm văn vật kiểm tra rất nghiêm ngặt, có lẽ không lâu nữa sẽ có một đợt hành động lớn, ông thông báo cho các cửa hàng đồ cổ lớn, trong khoảng thời gian này kẹp chặt cái đuôi lại cho tôi."

"Ai da, bọn họ thật đúng là nhàn đến phát rồ rồi," Ông chủ Diệp chẳng hề để ý, "Trong nước có nhiều thuốc phiện, tội phạm giết người như vậy sao không đi bắt, lại cứ phải cố tình nhìn chằm chằm chúng ta." Ngừng một lát hắn lại tiếp lời, "Bất quá chúng ta ở nơi này, núi cao hoàng đế xa, trận gió này có lẽ không thổi tới nhanh như vậy đâu."

Dù muốn giết gà dọa khỉ cũng phải xem xem tay có đủ dài hay không, huống chi trấn Bạch Lễ cũng không phải là nơi nói động là có thể động dễ dàng như vậy.

Anh Đức: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Ông chủ Diệp: "Anh Đức, thả lỏng chút đi, lão Diệp tôi, anh cũng không phải không biết, bờ sông này đã qua lại cả vạn lần, chưa từng để ướt giày lấy một lần."

Anh Đức: "Để ý thủ hạ của ông, đừng mẹ nó trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, người nào cũng mang vào trong được, lần trước cái thằng cớm đó, nếu không phải tôi ở đó, liếc mắt một cái nhìn ra nó ngụy trang thì hang ổ phía dưới của ông có bị chúng nó làm gì cũng không biết đâu."

Ông chủ Diệp: "Đó là người của thủ hạ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại nói không phải cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ? Một chút tiếng gió cũng chưa lộ ra đi."

Anh Đức lại nói, "Ông là người thông minh, chuyện gì cũng phải để ý một chút mới dễ làm, bên trên có chính sách bên dưới có đối sách, các anh em cũng là treo đầu trên lưng quần mới kiếm được bảo bối, nên kiếm tiền vẫn phải kiếm, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, nhưng là đôi mắt phải mở lớn chút."

Ông chủ Diệp liên tục nói phải, "Không có chút nhãn lực này thì sao có thể lăn lộn ở đây, không phải tôi khoe khoang chứ bọn cớm ấy từ đầu cải trang đúng là giống y như thật, bọn đầu trâu mặt ngựa đều nhận không ra, nhưng nói đến chuyện giao dịch liền lòi đuôi chuột, bọn chúng không có tiền a! Một món bảo bối này của chúng ta từ mấy trăm đến hơn ngàn vạn tệ, chúng tìm đâu ra nhiều tiền như vậy được? Bọn họ về điểm kinh phí phá án này ..."

Từ sau lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, quy tắc giao dịch được sửa lại, cách mua là xem hàng sau, trước giao 30% tiền đặt cọc, chờ đến khi giao dịch chính thức, lại một tay giao nốt số tiền còn lại, một tay giao hàng.

"Được rồi!" Anh Đức đánh gãy hắn, "Ông biết làm."

Ông chủ Diệp hắc hắc cười nịnh nọt, "Nào dám ở trước mặt anh múa rìu qua mắt thợ? Đúng rồi anh Đức, lão nhân gia ngài tính ở lại trấn Bạch Lễ bao lâu?"

Thời gian tươi đẹp của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ