Chương 14

5.1K 146 3
                                    

"Anh trừng tôi làm cái gì?" Triệu Kỳ Kỳ có chút không được tự tin, "Tôi cũng đã xóa."

Lâm Sơn tức đến thở phì một cái, "Lúc trước Cô Ôn còn cố ý dặn dò, cô đem lời cô ấy nói như gió thổi bên tai sao? Nếu có cái vạn nhất, hậu quả cô gánh vác nổi sao?"

Vạn nhất vạn nhất, gặp quỷ vạn nhất.

Triệu Kỳ Kỳ cảm thấy ủy khuất, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay cô ta chính mắt thấy nhiều trân phẩm như vậy, tùy tiện lấy một món ra ngoài đều là vật báu vô giá, nhất thời kích động, đăng lên Weibo cơ hồ là hành vi mang tính phản xạ, sao có thể nghĩ nhiều như vậy?

Cao Minh tiếp lời nói, "Lâm sư huynh, Kỳ Kỳ cũng không phải cố ý, lại nói không phải đã xóa rồi sao, nào có nghiêm trọng như anh tưởng đâu?" Cậu ta vỗ vỗ bả vai Lâm Sơn, "Nhẹ nhàng chút."

Lâm Sơn nghe xong lời này càng thấy giận sôi máu, cũng biết hai người này cùng một phe, cũng lười tốn nước bọt lý luận với bọn họ, dọn ra một chiếc ghế dựa ở cửa canh giữ.

Tuy tâm tính cậu trầm ổn, nhưng đến điểm mấu chốt, trong lòng vẫn nổi lên một cỗ tức giận, đang nghĩ xem có nên nói một tiếng cho Ôn Thiên Thụ không, nhưng lại sợ một khi đi khỏi, hai người này không biết sẽ lại làm ra cái tai họa gì.

Lúc này, Ôn Thiên Thụ đang cùng Hoắc Hàn một trước một sau xuyên qua cổng vòm, ánh mặt trời phủ kín dưới chân đường lát đá xanh, song ảnh hưởng cũng thật lớn, cô đi một lát có chút mệt mỏi, chọn một chiếc ghế đá bồ tát ngồi xuống.

Sau lưng ghế dài là một mảnh rừng trúc xanh miết, mở ra một khoảng nhỏ râm mát, gió nhẹ thổi qua, lá trúc che phủ rung động.

"Anh không ngồi sao?"

Hoắc Hàn đánh giá hoàn cảnh bốn phía, "Tôi không mệt."

Lúc gần hừng đông, cô thật sự khốn đốn, mơ hồ ngủ, cũng không biết người đàn ông này có chợp mắt hay không, bất quá, xem đáy mắt anh một mảnh thanh minh, xác thật bộ dáng không có nửa phần mệt mỏi.

Tuổi này đối với đàn ông mà nói đúng là thời điểm thể lực sung mãn, hơn nữa bởi tính đặc thù công tác của anh, chỉ sợ liên tục thức hai đêm đều có thể.

"Chờ giao dịch kết thúc các anh liền đi?"

Hoắc Hàn liếc nhìn cô một cái, "Không sai biệt lắm."

"Vạn nhất người không bắt được ..." Ôn Thiên Thụ phát hiện chính mình thật sự hồ đồ, người không bắt được, không phải có nghĩa sẽ chạy trốn tới địa phương khác? Đến lúc đó bọn họ khẳng định cũng sẽ không lưu lại nơi này.

Cô ngẩng đầu, bắt được một tia cảm xúc khác thường nhanh chóng xẹt qua trên mặt Hoắc Hàn, còn không kịp nhìn kĩ, anh bỗng nhiên xoay người hướng phía trước đi đến.

Có hai nam sinh mặc áo sơmi đang nghịch camera trong tay, vẻ mặt co quắp nói gì đó, Hoắc Hàn lạnh mặt, thanh âm lạnh hơn, "Chụp phong cảnh có thể, chụp cô ấy không được."

Mặc kệ là thân phận mẫn cảm con gái của Thiên Mẫn Chi, hay là thư đe dọa và bức tranh phác hoạ kia, trước mắt cô đều không thể bại lộ thân phận với người ngoài.

Thời gian tươi đẹp của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ