Chương 10

6.7K 192 13
                                    

Ánh mặt trời chói lọi mỗi tấc đều làm bỏng cháy bình tĩnh kiềm chế mà Hoắc Hàn không còn dư mấy, anh một bắt lấy cánh tay Ôn Thiên Thụ, dùng sức kéo người trở về, hai mắt hung hăng nhìn gần trong gang tấc, "Cô nói vậy có ý tứ gì?"

Ôn Thiên Thụ bất quá chỉ muốn cùng anh làm sáng tỏ một chút hiểu lầm năm đó, không nghĩ tới phản ứng của anh lại lớn như vậy, chỗ bị nhéo ẩn ẩn đau, không khỏi nhăn mày lại, "Đau."

Hoắc Hàn không buông tay, vẫn lạnh giọng hỏi, "Có ý tứ gì?"

Ôn Thiên Thụ ăn đau, giãy giụa lui về sau, anh lại từng bước ép sát, ánh mắt lạnh lùng.

Tiểu hòa thượng thấy bên này nổi lên tranh chấp, ăn luôn miếng chocolate cuối cùng, chống tay một cái liền từ trên tảng đá nhảy xuống, chạy đến giữa hai người, ôm chặt lấy chân Hoắc Hàn, dùng sức đem anh đẩy ra bên ngoài, thanh âm non nớt nghiêm nghị như người lớn, "Phật gia thanh tịnh, há có thể cho ngươi làm càn như vậy."

Hoắc Hàn ngưng mi tinh tế nhìn cậu. Bao quanh là khuôn mặt nhỏ, mắt một mí, cái mũi nhỏ, cùng bộ dáng anh đã từng thiết tưởng cơ hồ không có một tia trùng hợp, trong khoảng thời gian ngắn nói không rõ là cảm giác gì, không biết thất vọng nhiều hơn hay là thoải mái nhiều hơn, ngực giống như bị mắc một cuộn chỉ rối, tháo không ra.

Anh thất thần khiến lực nắm không còn, Ôn Thiên Thụ nhân cơ hội tránh thoát, tiểu hòa thượng cũng lui về, giang rộng đôi tay, chắn trước mặt cô như tảng đá.

"Xin lỗi."

Ôn Thiên Thụ xoa xoa tay, hậu tri hậu giác minh bạch nguyên nhân anh khác thường,

"Anh, anh cho rằng cậu bé là chúng ta ..." con trai?

Không có.

Đã từng có những ngày vui vẻ, trầm mê bể tình, nhưng trừ bỏ hồi ức về anh, thời gian không cho cô lưu lại bất kỳ cái gì khác.

Qua đi quá mỏng manh, như cánh ve, lưu tại mùa hè năm ấy, nói không rõ, liền không lại nhắc đến nó. Cô muốn, trước nay đều là tương lai cùng anh.

Hoắc Hàn bình tĩnh lại, cũng cảm thấy ý niệm vừa rồi quá hoang đường, hình như có chút trào phúng mà cong cong khóe môi, xoay người rời đi.

Tiểu hòa thượng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu, thấy Ôn Thiên Thụ vẫn ngây ngốc nhìn hướng cửa viện, "Hóa ra cô biết người đó à?"

Rôt cuộc khi thân ảnh kia không còn nhìn thấy, Ôn Thiên Thụ mới thu hồi tầm mắt, ý cười thanh thiển, "Tương lai người đó sẽ trở thành cha của con tôi."

Tiểu hòa thượng nghịch ngợm mà so so hai ngón tay cái, lại nhặt lên cây chổi tiếp tục đi quét sân.

---

Chùa Thanh Minh không thể nói là quá lớn, phòng nghỉ cũng tập trung ở một chỗ, Hoắc Hàn rất nhanh liền xác định được phòng của hai anh em kia.

Thời gian này, nhóm khách hành hương đều ở Thanh Tâm Điện nghe Phương trượng giảng thiền tu, trong phòng nghỉ một mảnh yên tĩnh.

"Anh Hàn," Thịnh Thiên Chúc vốn dĩ đang đắp gạch xây lại tường sụp ở lối đi bị kêu tới, từ góc phòng phía Đông Nam đi ra, có chút nhụt chí mà nhún nhún vai, "Không có phát hiện gì."

Thời gian tươi đẹp của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ