Chương 52: Chia ly hay đoàn tụ

268 19 1
                                    

Tỉnh Nam sau sinh vẫn còn đang nằm im lìm trong phòng bệnh , cô dường như ngất đi sau khi đứa trẻ sinh ra . Cô liếc nhìn con trẻ còn đang đỏ hỏn nằm cạnh cười nửa vời , cô đang cười nhưng lại rất muốn khóc thật to , cô tội nghiệp chính bản thân mình sao bất hạnh , tội nghiệp thay đứa trẻ khi sinh ra lại thiếu vắng đi người cha , nó lớn lên có phải sẽ tủi nhục với bạn bè lắm không ???

"Tỉnh Nam, tới giờ cho Tiểu Bảo Bảo uống sữa rồi ". Tử Du cầm bình sữa được pha sẵn đến bên cạnh cho đứa trẻ ăn .

"Còn sữa của mình ". Tỉnh Nam nhìn con rồi lại nhìn vòng một chẳng khác mấy khi xưa .

"Cậu .... Hazzzzi ... Không có sữa , bác sĩ nói sức khỏe cậu không tốt , nội tiết cũng vậy nên .... " Tử Du thở dài ngao ngán "Tiểu Bảo Bảo , con nhất định sau này phải thật ngoan ngoãn , biết vâng lời mẹ , mẹ vì con mà chịu khổ nhiều rồi , nhất định sau này phải thật mạnh mẽ thay Chí Mẫn chăm sóc , bảo vệ mẹ Tỉnh Nam có được không ???"

"ƯM , ƯM ". Đứa trẻ như hiểu được lời Tử Du nói liền phản ứng kêu lên trên miệng còn nở lên nụ cười khả ái , nụ cười đầu tiên của con khi mới chào đời .

"Nhất định là như vậy , Bảo Bảo nhà tớ từ vóc dáng đến khuôn mặt đều rất giống với Chí Mẫn". Tỉnh Nam nắm lấy bàn tay con trai mà nói , tận sâu trong mắt nó mang thứ gì đó rất giống Chí Mẫn khiến cô không thể nào nhầm lẫn được .

"Hi, sao rồi khỏe hơn chưa ". Doãn Kỳ và Phong Thần người ôm hoa , người ôm quà vào phòng với gương mặt hớn hở vui mừng , cả hai không kịp nghe câu trả lời của Tỉnh Nam liền tranh nhau xem mặt đứa trẻ .

"Uy uy , nhìn đi nhìn đi đôi mắt này sao có thể xảo trá như Chí Mẫn vậy chứ ". Doãn Kỳ bị ánh mắt sâu của đứa trẻ .

"Này , con mắt nào của cậu thấy con tôi xảo trá ". Tỉnh Nam liếc nhìn Doãn Kỳ.

"Đúng vậy , anh mới là kẻ xáo trá , đừng nói Bảo Bảo của em như vậy ". Tử Du cũng tiếp lời .

"Cậu đúng là không có con mắt nhìn người , tiểu Bảo Bảo có môi rất đẹp cười cũng đẹp nhất định đáng yêu ngây thơ như Tỉnh Nam rồi ". Phong Thần chỉ vào cái miệng đang cười mà nhận xét .

"Phong Thần , con mắt nhìn người của anh cũng kém lắm , nó là con trai đấy ". Tỉnh Nam cũng thở dài , bọn người Phong Thần , Doãn Kỳ đều chỉ biết nói bậy thôi .

"Được được , con em tùy em quyết ". Phong Thần gật gù , anh chỉ là đặt Tỉnh Nam vào trong mắt , chỉ thấy nét đáng yêu của cô trong Bảo Bảo thôi .

"Tỉnh Nam, cho cậu" Doãn Kỳ đưa cho Tỉnh Nam một hôp̣ đỏ , bên trong là chiếc chìa khóa tay của Chí Mẫn.

"Cái này ..." Tỉnh Nam chợt yếu lòng , tiếng lòng cô như chùn xuống khi nhìn thấy kỉ vật của 2 người bị Chí Mẫn đánh rơi , vật ở đây còn người ở đâu ???

"Người của chúng ta tìm thấy nó dưới vách núi , tôi không thể làm gì hơn chỉ có thể đem kỉ vật quan trọng này cho cậu giữ " Doãn Kỳ buồn rầu nói , anh chỉ vừa nhận được thứ này vài ngày trước nhưng lại quên việc trả lại cho Tỉnh Nam, bây giờ trả lại như món quà tinh thần tặng cho cô . "Nhưng mà đứa trẻ tên gì vậy , bọn tớ cũng không thể gọi Bảo Bảo được ". Tử Du nhất thời thấy được không khí ảm đạm đang đến liền bẻ hướng chủ đề .

"Không nói cho các người biết ".

"Tại sao ??" Doãn Kỳ khó hiểu hỏi

"Tên nó đương nhiên phải cho cha nó biết trước ". Tỉnh Nam kiên quyết .

"Nhưng Tỉnh Nam ..." Tử Du lại chẳng hiểu Tỉnh Nam cô đang nghĩ cái gì trong đầu , cô không muốn nói rằng Chí Mẫn đã chết trước mặt Tỉnh Nam.

"Không sao , tôi có cách ". Tỉnh Nam mỉm cười ngượng ngạo "Mọi người ra ngoài đi , tôi mệt rồi , cần nghỉ ngơi một chút ".

"Nhưng ..." Tử Du chưa kịp nói đã bị Doãn Kỳ kéo ra ngoài .

Nếu Tỉnh Nam đã muốn như vậy thì cứ như vậy , mặc dù tinh thần đã được chữa khỏi nhưng vết thương lòng vẫn còn âm ỉ đau nhức trong tim cô , hiện tại đứa con này chính là niềm an ủi lớn lao của cô . Cô ôm con trai trong lòng nước mắt lại lặng lẽ rơi giữa căn phòng tối mịch . Bảo Bảo của Tỉnh Nam cũng rất ngoan cả một ngày qua cũng không khóc không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi , chỉ im lặng nằm đó lâu lâu lại cười khi có người đến thăm .

Sau 3 ngày nghỉ ngơi Tỉnh Nam được xuất viện , trên tay cô bế đứa con trai được cuốn khăn ấm kĩ lưỡng theo sao là đoàn hộ vệ xách đồ .

"Các người về trước đi , tôi có việc một chút ". Tỉnh Nam đột ngột dừng lại.

"Nhưng tiểu thư , cô hiện đang rất yếu"

"Không sao , tôi ổn ".

"Vậy cũng hãy để vài người chúng tôi đi theo tiểu thư , có được không ạ ????"

"Được " Tỉnh Nam thở dài , họ thực sự rất có trách nhiệm bảo vệ cô ngay khi không có Chí Mẫn chỉ đạo . Cô cũng không làm khó họ , đặt con mình sang ghế lái phụ rồi lái xe đi ra ngoại ô , theo sau là một vài chiếc của thuộc hạ cô .

Tỉnh Nam chậm rãi lái xe đến ngoại ô , chiếc xe đỏ dừng cạnh bìa rừng Tỉnh Nam ôm con tiến bước vào trong theo lối mòn được dọn sẵn , cô dừng lại ngay vách núi lần cuối cùng nhìn thấy Chí Mẫn. Mỉm cười hạnh phúc cô nói

"Chí Mẫn, em đến thăm anh này , xin lỗi vì lâu như vậy mới đến ". Tỉnh Nam vén khăn chùm đầu con trai ra rồi ngập ngừng nói tiếp "Đầy là con của chúng ta , em đã rất vất vả mới có thể hạ sinh nó , em chỉ tiếc không có anh cùng em vượt cạn nỗi đau đó nhưng mà em tin ... em tin là anh vẫn luôn ở bên theo dõi mẹ con em "

EDIT | JIMINA | KHÔNG THOÁT KHỎI ANHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ