CHAP 48: ĐÊM GIÁNG SINH

1.5K 83 16
                                    

Tần Lam thức giấc ở bệnh viện, đầu óc còn mơ màng, sau đó cô đã nhớ ra sau khi Tô Thanh nhảy lầu thì người cô cũng mệt lả đi chóng cả mặt có lẽ vì vết thương ở cổ lúc Tô Thanh dùng dao khống chế cô. Bàn tay cô đang được một bàn tay khác nắm chặt, đó là Cẩn Ngôn. Cẩn Ngôn ngồi trên ghế kế giường bệnh đầu tựa vào đầu giường bàn tay thì nắm lấy tay cô. Có vẻ như lúc cô ngất đi Cẩn Ngôn đã ở bên cạnh cô đến mệt. Do Tần Lam tỉnh dậy nên có chút cử động Cẩn Ngôn cũng theo đó mà thức giấc.

- Lam, chị tỉnh rồi sao? Cảm thấy trong người thế nào? Em đi gọi bác sĩ nhé.

Cẩn Ngôn vừa định đứng dậy rời đi thì Tần Lam vẫn nắm lấy tay Cẩn Ngôn.

- Chị không sao, em đừng đi.

Cẩn Ngôn ngồi lên mép giường bệnh gần Tần Lam hơn.

- Chị còn mệt không sao không cho bác sĩ kiểm tra.

- Chị lo cho em, em không sao chứ?

Cẩn Ngôn ngạc nhiên.

- Em thì có làm sao chứ, em không bị thương sứt mẻ gì cả mà.

- Bên ngoài không có, còn bên trong thì sao?

Cẩn Ngôn nhìn thấy nữ nhân trên giường bệnh, vết thương ở cổ còn rỉ máu, gương mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lo lắng hướng về mình, Cẩn Ngôn mỉm cười đáp lại.

- Chị là người cần phải tịnh dưỡng nghỉ ngơi không lo sao lại vừa tỉnh dậy lo ngay cho em. Em không sao, người yêu của em không sao em sẽ vui mà.

Cẩn Ngôn xoa xoa đầu Tần Lam. Cẩn Ngôn bày tỏ.

- Em hiểu mọi chuyện là do Tô Thanh lầm đường lỡ bước mà em lại không nhận ra sớm hơn. Do em lơ là em ấy quá, em nghĩ em ấy là một đứa bé cứng cỏi trưởng thành. Nhưng mọi chuyện không muốn xảy ra đã xảy ra rồi. Em chỉ biết cầu nguyện và lo tang lễ cho em ấy thật tốt. Chị đừng lo cho em, em không sao đâu. Chị vẫn là lo tịnh dưỡng cho thật tốt đi.

Cẩn Ngôn hôn nhẹ vào trán Tần Lam, Tần Lam nhận được nụ hôn đó thì lòng đã nhẹ nhõm hẳn lên, cô chỉ lo Cẩn Ngôn lại tự trách bản thân và ủ rũ nữa. Tần Lam cười nụ cười của sự hạnh phúc nhìn lấy Cẩn Ngôn.

- Thế em gọi bác sĩ được chưa?

Tần Lam lắc lắc đầu gương mặt thập phần nũng nịu.

- Chị không muốn không trông thấy em một giây nào cả.

Cẩn Ngôn ngước mặt lên trời phì cười nhìn xuống Tần Lam.

- Chị sao lại nhõng nhẽo đáng yêu đến thế cơ chứ. Ngoan nào! Bác sĩ kiểm tra rồi sớm xuất viện! Chúng ta lại "thả mình vào thiên nhiên" nữa nhé!

Câu nói đầy ẩn ý càng rỡ của Cẩn Ngôn hiển hiện rõ lên khuôn mặt không thể nào ranh mãnh hơn nữa của Cẩn Ngôn, chỉ khiến người đối diện vừa ngượng vừa muốn chạy lại đánh cho một phát.

Tần Lam nhéo bàn tay Cẩn Ngôn thật mạnh. Cẩn Ngôn đau đến đỏ cả tai.

- Nham nhở! Cho em chừa.

Cẩn Ngôn nhăn nhó một chút thì gương mặt tươi tỉnh trở lại, cúi người hôn má Tần Lam rồi bước ra ngoài gọi bác sĩ.

[LAM - NGÔN] [HOÀN] LỜI HỨA CỦA CHÚNG TANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ