CHAP 22: TẦN LAM, SAO LẠI PHẢI TỨC GIẬN?

2.8K 129 13
                                    

Ngày hôm sau, Cẩn Ngôn đi làm thật sớm, cô ở nơi thang máy tầng làm việc của Tần Lam chờ sẵn.
Cô đứng dựa tường, chốc chốc lại đi loanh quanh, tâm trạng thật sự không yên được. Cả đêm cô cứ chập chờn không ngủ được, lần đầu tiên Tần Lam nổi giận với cô, xem ra có người sợ thật rồi.

Thang máy vừa mở ra, Tần Lam nhìn thấy Cẩn Ngôn đang đứng chờ mình, nhưng cô làm như không nhìn thấy đi thẳng một mạch, bước qua Cẩn Ngôn như hai người xa lạ, vẻ mặt lạnh tanh.

- La..m

Cẩn Ngôn đưa tay định chào, tiếng nói còn chưa thốt ra được thì bị nữ nhân kia bơ một cách hoàn hảo. Ước gì có lỗ để chui ngay bây giờ. Cẩn Ngôn cúi gầm mặt thiểu não vào thang máy về tầng làm việc của mình.

Tần Lam ngồi vào bàn làm việc của mình nghĩ tới gương mặt thiểu não khi nãy của Cẩn Ngôn cô có thoáng xiêu lòng nhưng cô quyết định tiếp tục công việc không muốn nghĩ đến nữa.

---

Cẩn Ngôn trở về phòng làm việc với sắc mặt không thể tệ hơn. Cẩn Ngôn thở dài rồi thầm nói với bản thân.

- Chị ấy thật sự rất giận, tốt nhất nên cho chị ấy thời gian để nguôi giận, đành để chị ấy thoải mái vậy.
Cẩn Ngôn gạt đi những muộn phiền hiện tại. Quyết tâm vùi đầu vào công việc vậy.

---

Điện thoại Tần Lam reo lên,

- Con đây mẹ.

- Lam, tối nay gọi Cẩn Ngôn đến nhà dùng cơm nhé.

- Em ấy bận rồi mẹ chắc sẽ không có thời gian đến nhà ta đâu. Con còn đang bận lát về gặp nói chuyện sau mẹ nhé.

- Uh vậy con làm việc đi nhé.

Tần Lam dập máy.

Mẹ cô biết Cẩn Ngôn và Tần Lam hình như là đang có chuyện nên bà muốn làm hoà cho cả hai nhưng xem ra vô ích rồi. Bà tiếp tục gọi điện cho Cẩn Ngôn.

- Ngôn Ngôn?

- Dạ vâng, cháu đây. Có gì không ạ? - Cẩn Ngôn lễ phép trả lời.

- Lam và con giận nhau à? Bác thấy con bé cứ không vui mà bác hỏi lại bảo không có gì.

- Dạ vâng có một chút, là vì chị ấy biết hôm bác bị bà Tô đẩy trật chân mà cháu không nói chị ấy biết nên chị ấy không vui. Nhưng bác đừng lo không sao đâu ạ.

- Ôi bác nhờ cháu giấu giúp bác mà sao cháu không nói ra.

- Dạ không sao bác dặn cháu không dám cãi, cứ để chị ấy giận đi ạ, vài ngày sẽ hết bác đừng lo. Tụi cháu vẫn làm việc bình thường với nhau không có gì đâu ạ. Hôm nào rãnh cháu qua thăm bác ạ hiện tại ở Sở cũng rất bận. - Cẩn Ngôn trấn an mẹ Tần Lam như không có gì lớn lao chứ ruột gan cô cũng không yên phút nào.

- Uh vậy khi nào rỗi thì thăm bác nhé.

- Dạ vâng ạ.

Cẩn Ngôn dập máy. Thở dài.

---

Tan sở Tần Lam đi từ hành lang để ra về, cô thấy Cẩn Ngôn đang nghe điện thoại ở lối đi bên cạnh.

[LAM - NGÔN] [HOÀN] LỜI HỨA CỦA CHÚNG TANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ