Chương 117: Hai con hổ

579 45 5
                                    

Trần Húc Chi một lần nữa điều chỉnh lại lộ tuyến, y tạm thời không muốn gặp trúng Sóc Nguyệt.

Vạn nhất Sóc Nguyệt bắt lấy y cùng đi đến Thái Thanh Kiếm Các............ emm tuy rằng y cũng muốn Thái Thanh Kiếm Các ở bên kia xem một chút, nhưng trước mắt vẫn là làm rõ ràng chuyện của Ngô Thanh Nhi tương đối quan trọng.

Có Ngô Thanh Nhi chỉ dẫn, Giản Thành âm thầm mật báo, Trần Húc Chi thực nhanh làm xong lộ tuyến của hành trình, y mang theo Ngô Thanh Nhi xuyên qua tiên nhân lộ, tiến vào vùng trung bộ của đại lục.

Cùng với đó, Trần Húc Chi học theo Giản Thành ngụy trang thành một lão nhân, Ngô Thanh Nhi giả làm cháu gái y, một già một trẻ ngược lại cũng không làm người chú ý.

Xuyên qua bình nguyên, gần bên Oánh Hạ Sơn là một bình nguyên diện tích rộng lớn, nơi này đất đai phì nhiêu, là một quốc gia phàm tục rộng lớn, Trần Húc Chi cùng Ngô Thanh Nhi thả chậm tốc độ, liên tiếp xuyên qua mấy thành trấn người thường cư trú, nhiều ít cảm thụ một phen khói lửa nhân gian.

Ngô Thanh Nhi nhìn qua hoạt bát rộng rãi hẳn, tựa hồ không còn lo lắng cùng sợ hãi trước đó.

Trần Húc Chi cân nhắc, Ngô Thanh Nhi là thật sự quên mất?

"Thanh Nhi, Lam Sơn là bí địa gia tộc các ngươi truyền xuống sao?"

Lần nọ Trần Húc Chi thấy tâm tình của Ngô Thanh Nhi tựa hồ cực tốt, liền nhân cơ hội dò hỏi.

"Nếu là nơi gia tộc ngươi tư truyền, mang ta đi có phải không tốt lắm hay không?"

Ngô Thanh Nhi ăn bánh hoa quế, cười hì hì nói: "Không có việc gì, nơi đó có thể mang người ngoài đến, bất quá phải là người nhà chúng ta mang theo mới đi được."

Trần Húc Chi nga một tiếng: "Có thể kể qua về Lam Sơn được không? Ta cũng có thể làm chuẩn bị."

Ngô Thanh Nhi buông bánh hoa quế, nàng nghĩ nghĩ nói: "Ta cũng là nghe gia gia ngẫu nhiên nói qua."

"Nghe nói Lam Sơn là truyền thừa thượng cổ, chỉ có nhân tài nghiên tập đạo bói toán mới có thể đi vào, bên trong không chỉ có kiến thức cùng kinh nghiệm của tu sĩ tiền bối nhà ta đối với đạo bói toán, mà còn cả nhưng tiền bối chỉ cần không phải là mất tích hoặc đột tử, đến lúc tuổi già đều sẽ được an táng ở trong đó."

Ngữ khí Ngô Thanh Nhi nhẹ nhàng nói: "Ta trước đó muốn mang huynh đi, có lẽ là muốn đưa bảo bối của các tiền bối cho huynh đi."

Nàng đắc ý dạt dào nói: "Nghe ý tứ của gia gia, bên trong tựa hồ có không ít thứ, sư huynh có thể chậm rãi chọn."

Trần Húc Chi vội vàng nói: "Thanh Nhi! Đó dù sao cũng là gia tộc các ngươi........"

"Huynh trưởng!" Ngô Thanh Nhi nghiêm túc mà nhìn Trần Húc Chi: "Nếu không phải huynh trưởng thiện tâm, liền sẽ không có ta hiện tại, quỷ biết ta còn đang đào vong ở đâu, bất quá chỉ là một kiện đồ vật mà thôi, sư huynh liền nhận đi."

Trần Húc Chi thở dài: "Cũng được, ta trước giữ giúp ngươi, tương lai ngươi có thể sử dụng lại đưa cho ngươi." (Nghe giống mấy tên đểu cáng dụ dỗ con gái nhà lành trộm tiền vậy)

Chỗ nào không đúngWhere stories live. Discover now