HaoSoon - Thật may vì còn có em ở đây

790 66 9
                                    

Mọi người vẫn thường bảo nhau, người như Kwon SoonYoung sướng nhỉ, sống vui vẻ không lo toan, lúc nào cũng thấy nụ cười rực rỡ như nắng trên khuông mặt đáng yêu. Nhưng mà, lạc quan thế nào cũng sẽ có lúc mệt mỏi, có lúc tránh không kịp những cơn giông bất chợt kéo đến, nắng đôi khi cũng e dè trước tầng mây dày đặc.

SoonYoung dạo gần đây ít cười đùa hẳn, mặt trời nhỏ vốn rực rỡ bây giờ chỉ còn vương vài tia nắng yếu ớt. Ai thấy cũng thương, thương anh bị cái xui xẻo tự dưng đeo bám lấy. Tỉ như bài kiểm tra cứ liên tục bị điểm thấp, mà điểm thấp thì bị giáo viên mắng, nghe đâu còn bị thầy chủ nhiệm cấm túc không cho đến CLB Nhảy để chấn chỉnh lại chuyện học tập, và còn nhiều chuyện xui xẻo khác nữa. Còn có chuyện ngày hôm nay, đi đứng ngẩn ngơ thế nào mà bị trượt chân ở cầu thang, trượt dài tận mấy bật, ai thấy cũng xót. Mà xót nhất, thương nhất thì đương nhiên là Xu MingHao rồi.

Tiếng chuông cuối ngày vừa dứt đã thấy MingHao đứng ngay ngắn ở cửa lớp SoonYoung. Lúc trưa khi anh bị ngã cậu đã không có ở đó vì bị gọi lên phòng giáo viên, khi xong việc đi tìm anh mới nghe mọi người kể lại, cậu xót anh chết đi được vậy mà anh không chịu gặp cậu, cứ ở lì trong lớp. Nhưng MingHao biết, anh người thương của cậu không phải làm mình làm mẩy dỗi vớ vẩn, mà là trong lòng đang có chuyện buồn phiền không muốn nói ra.

Không dưới một nghìn lần MingHao thầm mắng anh là đồ ngốc, là người bướng nhất thế gian này. Vì mỗi khi anh có chuyện phiền muộn cứ giấu giấu diếm diếm cậu, bị cậu mắng cậu giận mới chịu nói là sợ cậu lo lắng cho anh khiến tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng nên anh mới không nói. Nhưng mà con người vừa ngốc vừa bướng ấy nào biết là MingHao của anh nhận ra hết, chỉ là đợi anh chia sẽ với cậu thôi và lần nào cũng nổi giận vì anh cứ mãi giấu cậu, tự mình chịu đựng. Xu MingHao nổi giận tức đến run người mỗi lần như thế nhưng vẫn nhịn, mắng cũng không dám mắng nhiều, giận cũng không dám giận lâu. Ai bảo người cậu thương là Kwon SoonYoung làm gì.

SoonYoung ngồi trên cái đồi hoa dại cao cao phía sau trường, ngoài sân bóng ra đây là nơi mà anh và người thương của anh yêu nhất, là chốn bình yên của anh và người ấy. Ánh hoàng hôn hôm nay đỏ rực, như muốn đốt cháy cả vùng trời, cả tâm can của Kwon SoonYoung anh. Bóng lưng anh đổ dài trên đồi cỏ, lẻ loi. Anh nghĩ về những ngày vừa qua khi mà mệt mỏi cứ ôm chặt lấy anh, tệ hại đến mức anh không muốn gắng gượng, hay đúng hơn là không thể. Và anh nghĩ về cậu, người anh thương. Anh đương nhiên biết cậu đang nghĩ gì, đương nhiên biết cậu đã luôn chiều chuộng nhẫn nhịn anh thế nào. Nhưng vì anh thương cậu quá, vì anh biết cậu là người hay suy nghĩ đặc biệt là những chuyện liên quan đến anh, mà anh lại không muốn cậu phải nặng lòng vì những điều ấy. Nỗi buồn của anh sao so được với tình yêu anh dành cho cậu. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những kẻ ngu ngốc khi yêu.

Gục mặt vào đầu gối, văng vẳng trên đồi hoa có tiếng thở dài. Chợt anh bị kéo vào lòng ngực của ai đó, anh thất thần đến độ chẳng biết có người ngồi phía sau mình từ bao giờ. Người ấy thấy anh thoáng giật mình một chút rồi như nhận ra lòng ngực ấm áp sau lưng mình là ai liền tìm cho mình vị trí thoải mái rồi tựa hẳn vào. Giọng nói trầm trầm cất lên bên tai anh

SVT - HAOSOON [ NHỮNG ĐIỀU NHỎ XÍU ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ