CHƯƠNG 73

2K 37 0
                                    

Con chip tự động được đeo vào tai, Lãnh Mạc nhíu mày, hắn được tin mật thám của hắn báo lại. Hiện nay, phu nhân đang bị giam giữ ở bang Bạch Hổ, hơn thế nữa phu nhân của hắn còn đang bị Tiết Chí Khiêm kia dòm ngó. Lãnh Mạc đập mạnh tay trên vô lăng, hơi thở gấp gáp chưa từng thấy, Tiết Chí Khiêm hắn ta dám bắt cóc Ngữ Hân rồi còn có ý định đen tối với cô ấy. Chết tiệt, Ngữ Hân, em phải tỉnh táo, còn nguyên vẹn mà trả thù anh, đừng có mà bị tên khốn kia dắt mũi biết chưa?

Ngữ Hân đang nằm ngủ bỗng một cơn ắt xì liên hồi ập đến, sau đó cô lại khẽ rùng mình. Hai tay tự ôm lấy vai, Ngữ Hân nhíu mày “ai đang trù ẻo mình?” Cô ngồi bật dậy, đi đến loay hoay ở khung cửa sổ. Mẹ kiếp, ngay cả cửa sổ cũng bị Tiết Chí Khiêm hàn kín lại. Ngữ Hân tiếp tục nhìn lên trần nhà, nếu cô không lầm thì căn phòng của cô là ở tầng cao nhất, nhưng mà với năng lực của cô hiện tại không đủ để leo lên trên đó. Hơn nữa theo như lời nói mấy ngày vừa qua của cô hầu gái để sơ hở thì trong căn phòng này lắp đầy camera quan sát. Nếu Ngữ Hân muốn trốn thì lại khó hơn lên trời. Tiết Chí Khiêm còn biến thái vô hạn, trước cửa ra vào, trên trần nhà, trên khung cửa sổ của phòng Ngữ Hân, tóm lại là tất cả những nơi mấu chốt có thể tẩu thoát được. Hắn liền gắn một dàn chuông, chỉ cần người nào đó có ý định bỏ trốn, khinh suất chạm phải thì dàn chuông đó sẽ phát tín hiệu lan tỏa toàn căn biệt thự.

Ngữ Hân lắc lắc đầu nhìn dàn bảo hộ xung quanh cô rồi khoanh tay nhếch môi “chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh mà cũng đòi cầm chân tôi”

Cạch…

“Thức ăn khuya của cô đây” hầu gái mở cửa, cô ta đi qua vào kiểm soát chuông một cách dễ dàng, chắc hẳn không phải là hầu gái tàm thường. Ngữ Hân vừa ăn vừa quan sát cô hầu gái “hừ, thịt bò còn sống” Ngữ Hân cáu gắt làm hầu gái hoang mang. Mặc dù hiện tại Ngữ Hân là tù nhân, nhưng lại được sự sủng nịnh của Tiết Chí Khiêm, vì vậy mà hầu gái thở dài, đi xuống bếp lấy phần cơm mới cho cô.

“Tiết Chí Khiêm đâu?”

“Lão đại đi vắng vài hôm” cô hầu gái nói xong, Ngữ Hân như chớp được thời cơ. Cô ậm ờ, đây chính là lúc cô ra tay.

“Anh ta không sợ tôi bỏ trốn à?”

“Hừ, cô có bản lĩnh đó ư?” Tiết Chí Khiêm từ đâu đi đến, việc hắn hủy bỏ chuyến công tác chỉ để muốn canh chừng Ngữ Hân. Thấy Tiết Chí Khiêm cong môi với mình, Ngữ Hân cảm thấy hụt hẫng, cứ tưởng anh ta đi rồi ai ngờ lại bám dai dẳng như vậy.

Ngữ Hân tỏ thái độ không vui, cô tiếp tục xúc cơm ăn “tôi không đánh lại anh, nhưng Lãnh Mạc thì có bản lĩnh đó” chỉ một câu nói mà Ngữ Hân lại chịu trả giá ngay tức khắc, Tiết Chí Khiêm xông đến bóp chặt chiếc cằm nhọn của Ngữ Hân đến đau điếng “cô dám so sánh tôi với hắn ta?”

“Ừm…sao…lại không…?” Ngữ Hân phát âm khó khăn nhưng ánh mắt cô vẫn quật cường chống lại cường bạo “lần trước chẳng phải…anh…bị chồng tôi đánh…đến gần chết hay sao…haha”

Ngữ Hân luôn là một cô gái thú vị, cô thẳng thắn với tất cả mọi chuyện, chỉ cần nó là chân lý. Rõ ràng trong giới xã hội đen, không một ai dám nói chuyện ngông nghênh như vậy với Tiết Chí Khiêm, vậy mà cô lại dám. Ngữ Hân phì cười, ngay cả Lãnh Mạc cô còn dám đày đọa hắn ta, huống chi là tên bại tướng Tiết Chí Khiêm này.

VÒNG VÂY LUYẾN ÁINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ