Lam Vong Cơ mắt nhìn thẳng, nói: "Không có gì."
Ngụy Vô Tiện: "Tụi mình cũng coi như là người quen nhỉ? Lạnh nhạt như thế, không thèm nhìn ta lấy một cái. Chân ngươi không sao thật à?"
Lam Vong Cơ: "Không quen."
Ngụy Vô Tiện quay lưng, thụt lùi, sóng vai mà đi với y, không muốn cho y nhìn thấy mặt mình, nói: "Có vấn đề thì đừng cậy mạnh. Chân bị thương hay là gãy? Chuyện lúc nào?"
Hắn đang chuẩn bị nói "có muốn ta cõng ngươi không", bỗng dưng có một làn gió thơm nức mũi thổi tới.
Ngụy Vô Tiện quay đầu lại nhìn chếch phía trước, ánh mắt nhoáng cái sáng rỡ.
Thấy hắn tự dưng ngậm miệng, Lam Vong Cơ nhìn theo mắt hắn. Chỉ thấy năm ba thiếu nữ đi chung với nhau, người thiếu nữ ở giữa mặc áo ngoài đỏ nhạt, khoác một lớp lụa mỏng. Gió khẽ thổi, kéo theo lụa mỏng bay bay, dáng người và bóng lưng hết sức đẹp đẽ.
Cái Ngụy Vô Tiện nhìn, chính là bóng lưng này.
Một cô thiếu nữ cười nói: "Miên Miên, túi thơm này của ngươi thiệt là thứ tốt nha, phối xong rồi đúng là mấy con muỗi không còn tới nữa, mùi cũng dễ ngửi, ngửi xong cả người cứ như tỉnh táo hẳn."
Giọng của thiếu nữ được gọi là Miên Miên kia quả nhiên mềm mại, ngọt ngào dẻo quẹo: "Trong túi hương đều là chút dược liệu cắt nát ra, rất nhiều công dụng. Chỗ ta còn có mấy cái, các ngươi còn ai cần không?"
Ngụy Vô Tiện lướt qua nhẹ như một làn gió: "Miên Miên, để lại cho ta một cái đi."
Cô gái kia giật mình, không ngờ lại có giọng thiếu niên xa lạ thình lình cất lên, quay đầu lại cho phía sau một gương mặt thanh tú đẹp đẽ, cau mày nói: "Ngươi là ai? Tại sao cũng gọi ta là Miên Miên?"
Ngụy Vô Tiện cười: "Ta nghe mấy nàng ấy gọi ngươi Miên Miên, nên cho rằng đây chính là tên ngươi thôi. Sao vậy, không phải à?"
Giang Trừng thấy hắn lại lên cơn, trợn trắng mắt.
Lam Vong Cơ lạnh lùng thờ ơ. Mặt Miên Miên đỏ ửng: Không cho phép ngươi gọi ta như vậy!"
Ngụy Vô Tiện: "Sao lại không cho? Vậy thì, ngươi nói tên ngươi cho ta biết, ta sẽ không gọi ngươi là Miên Miên nữa, thế nào?"
Miên Miên nói: "Tại sao ngươi hỏi ta ta lại phải nói ngươi biết? Trước khi hỏi tên của người khác, bản thân mình cũng không thèm báo tên."
Ngụy Vô Tiện: "Tên ta thì dễ thôi. Ngươi nhớ kỹ nha, ta tên là "Viễn Đạo"."
Miên Miên hãy còn lặng lẽ đọc lại cái tên "Viễn Đạo" này vài lần, không nhớ ra thế gia công tử nhà ai lại có cái tên này, nhưng nhìn dáng vẻ khí độ đó của hắn, lại không giống hạng người vô danh, nhìn nụ cười khá là trêu tức bên khoé môi Ngụy Vô Tiện, lòng thấy khó hiểu.
Bỗng nhiên, tiếng nói nhỏ của Lam Vong Cơ lạnh lùng đứng một bên truyền tới: "Từ bỡn cợt."
Nàng chợt phản ứng, đây rõ ràng là lấy ý trong "Miên miên tư viễn đạo" trêu chọc nàng mà, oán hận giậm chân nói: "Ai nhớ ngươi. Ngươi không biết xấu hổ!"
*câu thơ trong bài "Ẩm mã trường thành quật hành" - tư trong đây là [nhớ], miên man nhớ đường xa.
Có vài thiếu nữ không nhịn được cười, nhao nhao nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi thiệt là chẳng biết xấu hổ nha!"
"Ta nói ngươi biết, nàng ấy là..."
Miên Miên lập tức kéo các nàng đi, nói: "Đi, đi! Không cho các ngươi nói với hắn."
Ngụy Vô Tiện ở đằng sau hô: "Đi cũng được, để lại cho ta cái túi thơm đi! Không để ý tới ta? Không cho? Không cho ta, ta sẽ tìm người khác hỏi tên ngươi, dù sao thì cũng sẽ có người nói ta biết..."
Lời vẫn chưa hô xong, đằng trước vứt sang một chiếc túi thơm, không nghiêng không lệch nện vào ngực hắn, Ngụy Vô Tiện làm bộ như đau tim "Úi" một tiếng, quấn dây thắt túi thơm trên ngón tay quay vòng vòng, đi về cạnh Lam Vong Cơ, vẫn vừa quay vừa cười. Thấy mặt mày Lam Vong Cơ ngày càng nặng nề lạnh lẽo, hắn hỏi: "Sao vậy? Lại nhìn ta kiểu đó. Đúng rồi, ban nãy tụi mình nói tới đâu nhỉ? Nói tiếp đi. Ta cõng ngươi, thế nào?"
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn: "Với ai ngươi cũng đều có hành động phóng đãng tùy tiện như thế à."
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ đôi lát, nói: "Giống lắm hả?"
Lam Vong Cơ cụp mắt, chốc lát sau, mới nói một tiếng: "Ngông cuồng!"
Hai chữ này hệt như cắn răng mà nói ra, mang theo chút căm hận khó hiểu, đến cả cái nhìn giận dữ cũng không thèm phát cho hắn lấy một cái, Lam Vong Cơ gắng gượng tăng tốc đi về phía trước. Thấy y lại cậy mạnh, Ngụy Vô Tiện vội nói: "Được rồi. Ngươi đừng có đi nhanh như thế, ta đi là được." Rồi ba bước gộp thành hai, đuổi theo Giang Trừng.
Ai ngờ Giang Trừng cũng không cho hắn chút mặt mũi, hung dữ nói: "Ngươi thật vô vị!"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi có phải Lam Trạm đâu chứ, sao lại học y nói vô vị. Hôm nay mặt y còn tệ hơn hồi trước nữa, cái chân kia là chuyện gì đấy?"
Giang Trừng bực mình: "Ngươi còn thảnh thơi mà nhớ tới y, để y tự đi đi! Không biết tên Ôn Triều ngu si kia lại đang giở trò quỷ gì mà lại bảo chúng ta chạy tới núi Mộ Khê này tìm cửa động nào đó nữa. Mong đừng có như lần đi giết Thụ Yêu lúc trước, bảo chúng ta đi lên bao vây làm khiên thịt."
Một môn sinh ở cạnh bên nhỏ giọng nói: "Mặt mày y đương nhiên là khó coi rồi, tháng trước Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt, các ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ."
Ngụy Vô Tiện nghe vậy giật mình: "Đốt?!"
Mấy ngày nay Giang Trừng có nghe nhiều về chuyện này rồi, trái lại không mấy ngạc nhiên: "Người của Ôn gia đốt?"
Tên môn sinh kia nói: "Có thể nói là vậy. Cũng có thể nói là... Tự tay Lam gia đốt. Con trai lớn nhà họ Ôn - Ôn Húc đi một chuyến tới Cô Tô, không biết định tội danh gì cho gia chủ Lam thị, bức người Cô Tô Lam thị tự tay đốt Tiên phủ của mình! Lấy cái tên đẹp là thanh lý môn hộ, lập lại sẽ toả sáng. Hơn một nửa Vân Thâm Bất Tri Xứ và núi rừng bị đốt, tiên cảnh trăm năm, cứ như thế mà huỷ. Gia chủ Lam gia trọng thương, sống chết chưa rõ. Hầy..."
Ngụy Vô Tiện: "Chân của Lam Trạm có liên quan tới việc này sao?"
Tên đệ tử kia nói: "Đương nhiên là có. Cái mà Ôn Húc ra lệnh bảo bọn họ đốt đầu tiên chính là Tàng Thư Các, lớn tiếng nói ai không bằng lòng đốt, sẽ khiến kẻ đó đẹp mặt. Lam Vong Cơ cự tuyệt, bị thuộc hạ Ôn Húc vây đánh, gãy mất một chân. Vẫn chưa chăm lành, bây giờ lại bị bắt ra ngoài, không biết làm khổ bao nhiêu nữa!"
Ngụy Vô Tiện cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay, ngoài bị Ôn Triều mắng nhiếc thì đúng là Lam Vong Cơ rất ít đi lại. Toàn là đứng hoặc ngồi, không nói câu nào. Người như y cực trọng dáng vẻ đoan trang đứng đắn, đương nhiên sẽ không để người ngoài nhận ra trên đùi mình có vết thương.
Giang Trừng thấy hắn dường như lại muốn đi sang chỗ Lam Vong Cơ, liền kéo hắn: "Ngươi lại sao nữa! Vẫn còn dám đi chọc y à, không biết sống chết!"
Ngụy Vô Tiện: "Không phải ta muốn đi chọc y giận. Ngươi coi cái chân y kìa, mấy ngày nay bôn ba giày vò như thế chắc chắn vết thương sẽ nặng thêm, giấu không được nữa nên mới bị người khác nhận ra. Y còn như thế tiếp nữa, cái chân kia có lẽ sẽ tàn. Ta đi cõng y."
Giang Trừng càng xiết hắn chặt hơn: "Ngươi với y có quen nhau đâu! Không thấy y ghét ngươi đến thế hả? Ngươi đi cõng y? Chỉ sợ y không muốn gần ngươi thêm nửa bước ấy."
Ngụy Vô Tiện: "Y ghét thì ghét chứ đâu liên quan gì ta, ta không ghét y. Ta túm được rồi sẽ cõng luôn, y nằm trên lưng ta, có muốn bóp chết ta cũng không được."
Giang Trừng cảnh cáo: "Thân chúng ta còn lo chưa xong, nào còn rảnh đi để ý chuyện không đâu của người khác?"
Ngụy Vô Tiện: "Đầu tiên, việc này không rỗi. Thứ hai, những chuyện thế này, dù sao thì cũng phải có người để ý chứ!"
Lúc hai người đang nhỏ giọng tranh chấp, một tên tôi tớ Ôn thị bước lại đây quát tháo: "Đừng có mà thì thào to nhỏ, coi chừng đó!"
Sau tên tôi tớ, là một thiếu nữ xinh đẹp đi tới. Cô ả này tên là Vương Linh Kiều, chính là một trong hai kẻ theo hầu Ôn Triều. Cụ thể theo hầu thế nào, ai ai cũng biết. Ả vốn là hầu gái bên chính thất phu nhân của Ôn Triều, dựa vào mình khá có sắc đẹp, thế là liếc mắt đưa tình rồi lăn lên giường với chủ nhân. Một người đắc đạo gà chó lên trời, hiện giờ trong tiên môn thế gia, cũng thêm được một cái "Toánh Xuyên Vương thị" không lớn cũng chẳng nhỏ.
*Toánh Xuyên hình như là biệt danh =.="
Linh lực ả thấp kém, không thể đeo tiên kiếm loại tốt nhất, nên tay mới cầm một thanh là bằng sắt nhỏ dài. Loại là sắt này, tôi tớ Ôn thị mỗi người một cây, không cần bỏ vào lửa hơ, ấn dấu ịn lên trên người cũng đã đau đến chết đi sống lại.
*cái loại hay thấy trong hình phạt tù nhân phim cổ trang ý
Vương Linh Kiều nắm nó trong tay, oai phong ngời ngời mắng mỏ: "Ôn tiểu công tử bảo các ngươi cố gắng tìm cửa hang, các ngươi lại đang thì thào nói cái gì đó?"
Thói đời gì đây, thậm chí đến cả hầu gái leo giường cũng có thể hống hách, vênh vênh váo váo trước mặt bọn họ, đầy cõi lòng hai người là dở khóc dở cười.
Đúng vào lúc này, bên cạnh có người hô: "Tìm được rồi!"
Vương Linh Kiều lập tức phớt lờ bọn họ, chạy vội sang, vừa nhìn thấy liền vui vẻ reo lên: "Ôn công tử! Tìm thấy rồi! Tìm thấy lối vào rồi!"
Đó là một hang ngầm rất bí mật, ẩn dưới gốc một cây đa già ba người ôm. Lúc trước bọn họ không tìm được, một là bởi cửa hang này rất nhỏ, vuông vức chưa tới nửa trượng, hai là vì rễ cây và cây mây thô to xoắn xuýt đan thành một tấm lưới rắn chắc chặn mất cửa hang, bên trên còn có một lớp cành khô lá rụng, bùn đất cát đá, thế nên cực kỳ bí mật.
Dẹp cành lá với bùn đất ra, chặt đứt rễ cây, hang động tối om, u ám lập tức lộ ra.
Cửa hang thông đến nơi sâu xa dưới nền đất, một luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình ập vào mặt. Ném một cục đá vào, như đá chìm xuống biển lớn, không chút tiếng động.
Ôn Triều hớn hở: "Chắc chắn là chỗ này! Mau, xuống hết đi!"
Kim Tử Hiên quả thật nhịn không nổi, lạnh lùng thốt: "Ngươi dẫn bọn ta tới đây, nói là đến săn yêu thú, như vậy xin hỏi đây rốt cuộc là yêu thù gì? Báo trước cho bọn ta để còn hợp lực đối phó, không luống cuống tay chân giống lần trước."
Ôn Triều: "Báo cho các ngươi?"