Chương 67: Ba ngưởi bên nhau nhất định có chuyện

109 6 0
                                    

  Trẻ nhỏ trong nhà không hiểu chuyện, làm người lớn nào dễ. Thẩm Thanh Thu cười làm lành, nói ngọt: "Một thời gian không gặp, tu vi của Liễu sư đệ ngày càng tăng tiến rồi."

Liễu Thanh Ca nhẹ giương cằm: "Vừa bế quan ra."

Khi ấy lúc Lạc Băng Hà vây kín Thương Khung Sơn, Liễu Thanh Ca từng nói "Đợi đó!", quả nhiên là đi bế quan tu luyện rồi. Vừa xuất quan đã đến cứu người, Thẩm Thanh Thu sờ sờ mũi, lòng cảm thấy chỉ cảm ơn suông hình như không đủ.

Mắt Lạc Băng Hà liếc qua liếc lại giữa hai người, nói chen vào: "Vẫn không mạnh bằng ta."

Thẩm Thanh Thu liếc y một cái. Phải phải phải, ngươi mạnh nhất, nam chính ngầu nhất cả truyện, có thể không mạnh sao? Biết ròi!

Hắn lại quay về phía Liễu Thanh Ca, chuyển chủ đề: "Sao ngươi biết mà đến Nam Cương tìm ta?"

Hóa ra sau khi Liễu Thanh Ca xuất quan, lập tức chạy đến địa bàn của Lạc Băng Hà ở ma giới Bắc Cương, một đường giết tiến vào, cơ hồ giết đến đảo lộn trời đất, kết quả Thẩm Thanh Thu không ở đó, Lạc Băng Hà cũng không, thấy bảo vội vã quay lại dặn dò một hồi liền tức khắc đi luôn rồi. Trước tiên hắn bắt một tỳ nữ ma tộc tên là Sa gì đó tra hỏi —— phương thức tra khảo của Bách Chiến Phong chính là tra tấn, nhiều nhất chỉ là phân thành từng cấp độ để đánh. Hắn đương nhiên không thể đánh nữ nhi, vì thế hỏi không ra. May thay, lại đụng phải Thượng Thanh Hoa đang buồn ngủ liêu xiêu.

Với loại hàng này, Liễu Thanh Ca thực sự không chút lưu tình, quyền cước vừa giơ lên, Thượng Thanh Hoa đã lảm nhảm không ngừng mà khai sạch rồi, bao gồm Thẩm Thanh Thu lúc ở ma giáo ăn uống thế nào, hàng ngày giải trí tiêu khiển ra sao, và tin quan trọng bị bắt đến Nam Cương.

Sau khi hỏi xong, Liễu Thanh Ca đã định xử tên phản đồ này về với đất mẹ, chẳng ngờ Mạc Bắc Quân đột nhiên lao ra. Hai người đánh một trận, đánh sập mất non nửa địa cung của Lạc Băng Hà, vì thế mới mất chút thời gian.

Phân đoạn thăng trầm, đầy rẫy yếu tố bạo lực này, chính là hành trình gần đây của Liễu đại thần.

Tốn công tốn sức như vậy... Liễu Thanh Ca, quả là một người đàn ông còn đáng tin hơn cả anh ruột ấy!

Thẩm Thanh Thu giờ mới nhớ ra có việc quan trọng cần trao đổi, nghiêm túc nói: "Được rồi, dừng lại ở đây, Liễu sư đệ, ta có chuyện nhất định phải nói với đệ."

Liễu Thanh Ca đáp: "Nói."

Thẩm Thanh Thu nói: "Ngươi có biết Thiên Lang Quân không?"

Đối với nhân sĩ giới tu chân mà nói, cái tên này có thể nói là thuộc hàng truyền kỳ.

Nhiều năm trước, trong trận chiến mà Thiên Lang Quân bị áp dưới núi Bạch Lộ, tứ đại phái đã xuất ra toàn lực. Thương Khung Sơn phái mặc dù cũng là chủ lực, nhưng những người tham trận lúc đó đều là các phong chủ đời trước. Trong các phong chủ đang tại chức của Thương Khung Sơn phái, chỉ có Nhạc Thanh Nguyên với tư cách đệ tự số một của Khung Đỉnh Phong là từng tham chiến, hơn nữa với Huyền Túc lần đầu lộ diện, đã có đóng góp mang tính quyết định.

Những điều này Liễu Thanh Ca tất nhiên không thể không biết: "Thánh Quân đời trước của Ma tộc? Thân thể gã hư hủy cũng được bảy, tám năm rồi."

Thẩm Thanh Thu nói: "Thân thể hư hủy, không có nghĩa là chết rồi. Cũng có thể do thoát xác."

Liễu Thanh Ca nhướn lên một bên mày: "Giống như ngươi?"

Thẩm Thanh Thu trong lòng hổ thẹn, ho khan: "Đúng vậy."

Liễu Thanh Ca cũng không truy cứu nữa: "Gã xuất hiện rồi, sau đó?"

Thẩm Thanh Thu nói: "Thiên Lang Quân định hợp nhất ma giới và nhân giới."

"Ý chỉ gã định đánh chiếm nhân giới?"

Thẩm Thanh Thu biết ngay, người bình thường rất dễ nhầm lẫn hai khái niệm này.

Nói đến "hợp nhất", rất nhiều người đều tưởng rằng chỉ có ý là "thống nhất", thực ra không phải, việc mà Thiên Lang Quân định dùng Tâm Ma kiếm để thực hiện, là ý "hợp nhất" trên mặt chữ.

Ma giới và nhân giới, giống như hai mặt của một tờ giấy, ở tại hai chiều không gian khác nhau. Vẽ một đường lên mặt trước tờ giấy, có kéo dài thế nào, cũng không thể vẽ sang mặt sau.

Nhưng Tâm Ma kiếm, thì có thể khiến hai mặt trước sau của tờ giấy, ghép trên trên một mặt phẳng.

Ví dụ. Trên lục địa nhân giới có sông Lạc chảy, ma giới thì có Mai Cốt phong, hai nơi này thuộc về hai không gian khác nhau. Nhưng trong nguyên tác, sau khi Lạc Băng Hà dùng Tâm Ma kiếm làm chìa khóa, hợp nhất hai giới, Mai Cốt phong liền bị "ghép" ở ngay giữa sông Lạc, trở thành một ốc đảo.

Nghe xong giải thích ngắn gọn, Liễu Thanh Ca nhíu lại mày: "Việc này thực sự làm được?"

Đương nhiên là được. Lạc Băng Hà trong nguyên tác đã thành công thực hiện rồi!

Thẩm Thanh Thu nặng nề gật đầu. Liễu Thanh Ca nghĩ một lúc, nói: "Sự việc trọng đại, còn cần chứng cứ thì mới có thể nhận được sự tin tưởng của chư vị trưởng môn."

Nếu nói chứng cứ, thực sự không có. Thẩm Thanh Thu đang hơi thấy đau đầu, lúc này, Lạc Băng Hà im lặng nửa ngày bỗng nói: "Sư tôn vì sao không hỏi ta?"

Thẩm Thanh Thu còn chưa trả lời, Liễu Thanh Ca đã đi trước một bước, cười khẩy một tiếng.

Nguyên nhân cười khẩy vô cùng rõ ràng. Lạc Băng Hà có huyết thống ma tộc, hơn nữa đã sớm trở mặt với các phái, tiếng xấu đồn xa, Huyễn Hoa cung bị y trực tiếp biến thành tổ chức tà giáo, mặc dù thực lực dưới sự thao túng của y không giảm còn tăng, tứ đại phái sớm đã đá nó khỏi hàng ngũ, tu chân đại phái giờ chỉ còn trên danh nghĩa, tất nhiên cũng không thể giúp được gì.

Thế nên, hỏi y, e cũng chẳng được gì cả...

Điều này trong lòng Thẩm Thanh Thu hiểu rõ, nhưng không thể nhiều lời. Bằng không trái tim thủy tinh mỏng manh dễ vỡ kia của Lạc Băng Hà không biết còn muốn vụn nát như nào nữa.

Hắn cười trừ mấy tiếng, còn chưa cười xong, trên vai bỗng nhiên lại nặng thêm chút.

Đầu Lạc Băng Hà nhẹ gác trên vai trái của hắn.

Thẩm Thanh Thu tưởng rằng y lại đang làm nũng, thử hất một cái, nhưng nhìn kỹ lại, mắt Lạc Băng Hà đang nhắm, dáng vẻ bình yên ngủ sâu.

Đứng mà cũng ngủ được! Mới rồi chẳng phải vẫn còn nói chuyện tốt lắm sao!

Thẩm Thanh Thu vòng tay giữ chặt cánh tay y, tránh cho y ngã khỏi kiếm bay, nhẹ giọng gọi: "Lạc Băng Hà?"

Không có phản ứng, ngưng một lúc, Thẩm Thanh Thu đổi thanh âm thấp hơn, nhẹ hơn: "... Băng Hà?"

Gọi hai câu, y mới chầm chậm mở mắt, Thẩm Thanh Thu thấy ánh mắt y mơ màng, không nhịn được hỏi: "Ngươi mệt lắm à?"

Rời khỏi thánh lăng chưa được mấy ngày, lượng vết thương lớn mà Lạc Băng Hà phải chịu cho dù lành nhanh, e cũng vẫn để lại di chứng, một chút choáng váng cũng có khả năng.

Lạc Băng Hà lắc nhẹ đầu: "Không."

Thẩm Thanh Thu ngẫm nghĩ một hồi, xoay người ôm hai tay, lẳng lặng chăm chú nhìn Liễu Thanh Ca bên này: "Liễu sư đệ, qua vùng tiếp giáp, không bằng ngươi đi trước, về Thương Khung Sơn phái cùng trưởng môn sư huynh triệu các phái thảo luận một chút."

Liễu Thanh Ca hơi trừng hai mắt: "Vậy còn ngươi."

Thẩm Thanh Thu đáp: "Ta có lẽ sẽ về muộn một chút. Lạc... Băng Hà y như thế này, ta thấy, vẫn nên nghỉ ngơi một chút hẵng đi tốt hơn."

Liễu Thanh Ca đề khí nói: "Ta tới, là để mang ngươi về."

Thẩm Thanh Thu do dự, Lạc Băng Hà không nói tiếng nào, cúi đầu. dáng vẻ nhìn ngoan ngoãn vô cùng, hắn lại nói: "Một đêm thôi."

Liễu Thanh Ca nhìn Lạc Băng Hà dựa phía sau Thẩm Thanh Thu, nghiêm khắc nói: "Một đêm cũng không được."

Vậy phải làm sao?

Sau một canh giờ, ba người vượt qua vùng tiếp giáp, dừng ở trước cửa khách trạm lớn nhất trong thành.

Tòa thành này ở xa trung nguyên, tạp môn tiểu phái thì nhiều, nhưng lại ít khi thấy được vẻ phong thần tuấn lãng như vậy, nhân vật tiên khí lẫm liệt xuất hiện, còn một lần xuất hiện liền ba người, người nào người nấy nhìn cũng ngời ngời, không ít người dừng bước vây xem. Liễu Thanh Ca hiên ngang sải bước, mang theo Thừa Loan, bước vào bậc cửa đầu tiên.

Đại sảnh hoa lệ, rộng rãi sáng sủa, lập tức có hỏa kế tiến tới chào hỏi. Thẩm Thanh Thu nói: "Liễu sư đệ, ngươi thực sự muốn đi cùng bọn ta?"

Vẫn luôn nghĩ rằng Liễu Thanh Ca là kiểu thoát tục, cơ bản không cần phải ngủ, cho dù là ngủ cũng phải ở nơi linh đài mây khói phủ quanh.

Liễu Thanh Ca cầm kiếm khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nói: "Không yên tâm."

TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN [Reup]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ