Thẩm Thanh Thu phản ứng đầu tiên, cảm thấy nhất định là Lạc Băng Hà.
Nhưng người tới bước vào cửa, hắn mới phát hiện bị hố.
Đi vào cư nhiên là Liễu Thanh Ca.
Liễu Thanh Ca không phải luôn thích giẫm lên ván cửa mình vừa đạp đổ trực tiếp vào phòng sao, từ khi nào hắn học được cách gõ cửa?!
Thẳng nam, có thể thả vào! Thẩm Thanh Thu nghiêng người nhường lối, đóng cửa, hắn thuận miệng hỏi: "Liễu sư đệ đêm khuya đến thăm là vì chuyện gì? Lạc Băng Hà đâu?"
Liễu Thanh Ca xị mặt: "Không biết!"
Biểu cảm kia rõ ràng viết, thà hắn ngủ nóc nhà còn hơn chung một phòng với tiểu súc sinh kia.
Thẩm Thanh Thu cười thầm trong lòng đến mức nghiêng ngả, Liễu Thanh Ca trừng hắn, thò tay vào trong ngực, lôi ra một thứ, ném qua. Thẩm Thanh Thu đưa tay tiếp được, nhìn một cái, cư nhiên là chiếc quạt cũ hắn để ở trúc xá Thanh Tĩnh Phong.
Thẩm Thanh Thu kìm lòng không đặng mở quạt ra, gió lạnh phơ phất, nhất thời cảm giác khoan khoái.
Quả nhiên chiết phiến mới là lợi khí giả ngầu, nháy mắt cảm giác chỉ số ngầu tăng vọt!
Hắn cảm động: "Sư đệ... Vậy mà ngươi còn nhớ mang cái này cho ta!"
Liễu Thanh Ca đương nhiên không phải đặc biệt tới đưa quạt cho hắn, hắn với lấy cái băng ghế dài, ngồi nghiêm chỉnh, đặt một cánh tay lên bàn, nghiêm nghị nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Bị lây tâm tình của hắn, Thẩm Thanh Thu cũng trở nên nghiêm chỉnh, dựng thẳng lưng.
Liễu Thanh Ca nói: "Ngươi với Lạc Băng Hà, rốt cuộc là chuyện gì?"
Bách Chiến Phong phong chủ khẳng định không phải ôm tâm trạng hóng hớt hỏi những lời này. Thẩm Thanh Thu cân nhắc một hồi, nói từ đáy lòng: "Ta cũng không biết là chuyện gì, đến lúc phản ứng lại, thì đã như vậy rồi."
Liễu Thanh Ca nói: "Ngươi thật lòng tin y hối cải làm một người mới?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Không phải hối cải làm một người mới, mà là hình như ta vẫn có chỗ hiểu lầm y."
Liễu Thanh Ca cười lạnh: "Hiểu lầm? Y ép ngươi tự bạo, độc hại Huyễn Hoa Cung, vây khốn Thương Khung Sơn, thiêu nát Khung Đỉnh Điện, đả thương chưởng môn sư huynh, đều là hiểu lầm?"
Vừa nghe câu cuối cùng, Thẩm Thanh Thu lập tức truy vấn nói: "Chưởng môn sư huynh không sao chứ? Hình như lần trước huynh ấy bị thương, Mộc sư đệ xem cho huynh ấy chưa? Thật sự là Lạc Băng Hà hạ thủ?"
Liễu Thanh Ca phẫn uất nói: "Nếu không còn có thể là ai? Ngươi còn muốn tìm cớ cho y? Thật sự là hồ đồ!"
Không. Không phải hắn muốn tìm cớ cho Lạc Băng Hà, mà là thật sự không thể tin, Lạc Băng Hà có thể đả thương Nhạc Thanh Nguyên đơn giản như vậy.
Phải biết rằng, trong 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 Lạc Băng Hà cùng Nhạc Thanh Nguyên cũng có vài lần giao thủ trực diện, nhưng một lần cũng không thể hơn được vị chưởng môn này. Vẫn là phải lợi dụng Thẩm Thanh Thu nguyên bản, mới khiến người đứng đầu một phái này bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết thảm.
Lại nói tiếp, bất luận là nguyên tác hay thế giới này, Nhạc Thanh Nguyên đối xử với "Thẩm Thanh Thu", quả thật hậu đãi quá mức bình thường. Khi đọc sách hắn đã sớm bực, một chưởng môn tốt như vậy, dựa vào cái gì lại dốc hết tâm can đối với một cặn bã đáng khinh? Trong đó có phải có ngọn nguồn sâu xa chưa được khai quật không? Liệu có khi nào cũng thuộc một trong những hạng mục lấp hố?
Hắn cúi đầu trầm tư, Liễu Thanh Ca lại cho rằng hắn bị mắng nên xấu hổ, thần sắc dịu đi, khẩu khí cũng không còn nghiêm khắc: "Chư vị đồng môn đều không hiểu, rốt cuộc vì sao ngươi đối tốt với y như vậy."
... Nói thật, Thẩm Thanh Thu không cảm thấy mình đối xử với Lạc Băng Hà tốt chút nào. Thật đó!
Liễu Thanh Ca hơi hơi nghiêng người về phía trước, ánh nến chiếu lên khuôn mặt tuyết trắng của hắn, tạo nên một tầng sắc ấm.
Hắn cau có hỏi: "Hay là nói, những tin đồn kia, tất cả đều là thật?"
Cho rằng Liễu đại thần sẽ cười nhạt trước những tin vỉa hè kia, hắn thực sự là quá ngây thơ quá ngọt!
Thẩm Thanh Thu nắm chặt chiết phiến, ha ha ha ha: "Liễu sư đệ cư nhiên cũng nghe mấy tin đồn vô căn cứ này."
Liễu Thanh Ca một lần nữa ngồi thẳng người: "Ta không tin. Nhưng ngươi cứ một lòng che trở bạch nhãn lang đó."
Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ nói: "Ta không che chở y. Chỉ là không muốn hiểu lầm y nữa."
Liễu Thanh Ca lạnh lùng nói: "Ta không hiểu chuyện giữa các ngươi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Lạc Băng Hà cũng không phải loại lương thiện, tự ngươi giải quyết đi."
Hắn nói xong, đứng dậy bước đi.
Thẩm Thanh Thu đương nhiên cũng biết Lạc Băng Hà không phải loại lương thiện gì, nhưng hôm nay cũng không thể kết luận hắn thuộc loại xấu xa gì. Bên kia, Liễu Thanh Ca sắp xuất môn, đi ngang qua mấy quyển sách kia, liếc mắt một cái, như là nhìn thấy cái gì khó lường, giẫm hụt chân.
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu, thấy Liễu Thanh Ca còn chưa ra khỏi cửa, cảm thấy khác thường: "Sao thế?"
Liễu Thanh Ca cứng ngắc mà quay đầu lại, dùng một ánh mắt phức tạp hoàn toàn mới đánh giá trên dưới hắn.
Một lúc lâu sau, lắc lắc đầu, rồi mới mở cửa đi ra. Ngắn ngủi vài bước, tựa hồ còn bị vấp ở ngưỡng cửa.
Rốt cuộc làm sao vậy?!
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt ngủ một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn cảm thấy được, có người vào phòng.
Người này nhẹ chân nhẹ tay, đi lại khắp nơi. Thẩm Thanh Thu mở mắt, lập tức ngây ngẩn cả người.
Sáng sớm có hứng đi vào phòng của hắn, đương nhiên chỉ có Lạc Băng Hà.
Có điều, là một Lạc Băng Hà rất khác.
Y thay một thân bạch y, tóc đen cũng dùng dây cột tóc màu nhạt buộc lên ngay ngắn, đang thoái mái bận tới bận lui trong phòng.
Trang phục cùng dáng vẻ này, hoàn toàn không khác gì Lạc Băng Hà trước Tiên Minh Đại Hội. Hình tượng tiêu chuẩn của một danh môn đệ tử thuần khiết trong sáng (gạch bỏ) cô vợ nhỏ chịu khó đảm đang (gạch bỏ), thật sự là...
Thật sự là rất lừa tình!
Lạc Băng Hà quay đầu, thấy hắn chống một tay nhấc thân dậy, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn tỉnh rồi? Đồ ăn sáng ở trên bàn."
Thẩm Thanh Thu một tay đỡ trán, thân thể lại không tự chủ được mà phản ứng, cầm một tay của Lạc Băng Hà, xuống giường.
Trách thì trách, bữa sáng kiểu này căn bản là tiêu chuẩn phục vụ mỗi sáng trên Thanh Tĩnh Phong ngày trước. Xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, lên bàn, ăn, tự nhiên mà làm xong dưới sự phục vụ chu đáo của Lạc Băng Hà.
Nếu cảnh tượng đổi thành trúc xá Thanh Tĩnh Phong, thật sự sẽ có ảo giác đáng sợ rằng thời gian đã quay ngược lại!
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN [Reup]
General Fiction-Chỉ là đăng lên wattpad để có chỗ đọc lúc không có mạng thôi '-' các bác đừng để ý. -Tác giả: Mạc Hương Đồng Khứu Thể loại:Đam Mỹ, Xuyên Không, Hài Hước Nguồn:almostbl.wordpress.com Editor : Sút, Bee, Chi Tồ, Joey Thể loại: xuy...