Trúc Chi Lang biết từ rất sớm, nó là một quái vật ghê tởm.
Cho dù là tại Nam Cương quái vật dày đặc, cũng được coi là quái vật của quái vật.
Khi đó nó không gọi là Trúc Chi Lang, còn chưa có tên. Bình thường mà nói, nhìn thấy một thứ nửa người nửa xà bò trên mặt đất, không có ai lại nghĩ đến việc đặt tên cho nó. Cho dù có rảnh đến thế, đám Ma tộc Nam Cương càng muốn đạp cho nó vài nhát, hoặc là chọc chọc cái đuôi của nó hơn, nghiên cứu trò vui này có dài bảy tấc không, đánh có chết hay không.
Hành trình mỗi ngày của nó vô cùng đơn giản: bò, tìm nước, bò, tìm đồ ăn, bò, cắn xé giao đấu với những ma tộc hình thú khác.
Tuy rằng dáng vẻ không tốt, nhưng khi đánh nhau, cũng không quá yếu thế. Ngược lại, không những tứ chi mềm mại linh hoạt, mà bề ngoài ghê tởm thường thường có thể làm cho đối thủ cảm thấy không khỏe mà thất thần khi chiến đấu.
Vì thế, trò vui vừa xấu vừa khó dây dưa này, ở Nam Cương cực kỳ không được hoan nghênh.
Mà ngay cả quý tộc có giáo dưỡng như Thiên Lang Quân, lần đầu tiên nhìn thấy nó, cũng là quan sát một trận, sau đó nghiêm túc nói: "Xấu quá."
Đám võ tướng giáp đen đứng thẳng phía sau gã đương nhiên sẽ không đáp lời. Thiên Lang Quân không biết là đang oán giận với ai, lặp lại: "Rất xấu."
Ý vị nhấn mạnh của câu này quá nặng, nó rụt lại một chút.
Có điều, luôn cảm thấy, trong lời chê bai của vị quý tộc tôn quý này, hình như không có ý ghét bỏ thật lòng. Ánh mắt ghét bỏ nó thấy nhiều rồi, cũng không giống như vị này.
Thiên Lang Quân tao nhã ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú nó, nói: "Ngươi còn nhớ mẫu thân ngươi không?"
Nó lắc đầu.
Thiên Lang Quân nói: "Ồ. Cũng tốt. Ta mà có một mẫu thân như thế này, chỉ sợ càng hy vọng mình không nhớ rõ."
Nó không biết nên nói cái gì. Đương nhiên, cho dù biết, nó cũng không thể nói ra, chỉ có thể phát ra âm thanh xì xì.
Thiên Lang Quân cười cười, nói: "Có điều, có một số việc cần phải nói cho ngươi biết. Mẫu thân ngươi chết rồi. Ta là ca ca của nàng, theo yêu cầu lúc lâm chung của nàng, qua thăm ngươi."
Ma tộc lãnh huyết. Đối với tử vong của người cùng huyết mạch, đều có thể nói ra nhẹ nhàng, lướt nhẹ một cái là qua.
Nó cũng không có cảm giác gì, theo thói quen ngây ngốc gật đầu.
Thiên Lang Quân dường như là cảm thấy không thú vị, buồn chán nói: "Được rồi. Nguyện vọng của nàng ta đã hoàn thành. Tất cả đây đều là thuộc hạ của ngươi. Từ nay về sau, mảnh đất này thuộc về ngươi."
"Thuộc hạ" gã chỉ, chính là mấy trăm võ tướng giáp đen đi theo phía sau gã. Mấy thứ này tuy rằng không có tâm trí, không biết suy nghĩ, nhưng không sợ đau, không sợ chết, sẽ không mệt, sẽ không dừng lại, có thể trở thành một một đội quân vô địch, cư nhiên cứ như vậy tùy tiện giao cho một quái vật nửa người nửa xà.
Gã đứng dậy, vỗ vỗ bụi vốn không tồn tại, xoay người liền đi. Ma xui quỷ khiến, nó cọ cọ, uốn mình đi theo.
Thiên Lang Quân quay đầu lại, hoang mang: "Ngươi đi theo ta làm gì?"
Xà nam không dám lộn xộn. Thiên Lang Quân thấy thế, lại cất bước, nó lại ở phía sau bắt đầu nhúc nhích bò.
Thiên Lang Quân ngừng chân, kỳ quái nói: "Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao?"
Như thế lặp lại hai ba lần, Thiên Lang Quân dứt khoát mặc kệ nó, chắp tay đi về phía trước. Xà nam liền ngây ngốc "đi theo" phía sau.
Thiên Lang Quân thân phận đặc thù, huyết thống tôn quý, địa vị không hề tầm thường, tất nhiên có không ít kẻ thù. Một đường đi theo, kẻ đến gây chuyện nhiều không đếm xuể. Rõ ràng Thiên Lang Quân cũng không cần người khác hỗ trợ, nó lại luôn nhào lên liều mạng, cống hiến chiến lực mỏng manh của mình.
Cứ vậy nhiều lần, Thiên Lang Quân cuối cùng không thể coi nó như không tồn tại.
Gã nhìn hai mắt xà nam mình đầy thương tích, bình luận: "Vẫn là xấu quá."
Xà nam bị thương mà rụt lui. Thiên Lang Quân lại cười: "Lại còn quật cường. Như vậy không khiến người ta yêu thích lắm đâu."
Một đường đi theo lâu như vậy, gian nan hiểm trở cỡ nào, nó cũng chưa từng lùi bước, nhưng trước sự đánh giá không hề dịu dàng này, nó lại có xúc động muốn xoay người lập tức bỏ chạy, không, bò đi.
Ai ngờ, ngay sau đó, Thiên Lang Quân tay trần đụng tới huyệt Thiên linh của nó, thở dài: "Vừa xấu vừa quật cường, không nhìn tiếp được."
Một dòng chảy lành lạnh chậm rãi len đến tứ chi xương cốt.
Nhưng mà nó lấy đâu ra tứ chi.
Rất nhanh, xà nam phát hiện, thân thể dị dạng ban đầu của nó, không biết từ khi nào sinh ra tứ chi đầy đủ. Mười ngón tay, thứ ngày trước y thấy rất tinh xảo nhưng mãi không có được, giờ phút này mọc ở trên bàn tay mới của y.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN [Reup]
General Fiction-Chỉ là đăng lên wattpad để có chỗ đọc lúc không có mạng thôi '-' các bác đừng để ý. -Tác giả: Mạc Hương Đồng Khứu Thể loại:Đam Mỹ, Xuyên Không, Hài Hước Nguồn:almostbl.wordpress.com Editor : Sút, Bee, Chi Tồ, Joey Thể loại: xuy...