Bên trong Mai Cốt Lĩnh sụp xuống rối tinh rối mù, vốn là trong đó có hàng trăm hàng ngàn hang động, bốn phương thông suốt, nhưng hiện tại gần như bị động đất sụp một nửa, chỗ nào cũng bị đá lấp kín.
Thẩm Thanh Thu ở trong đó gian nan chọn đường đi qua.
Bỗng nhiên, trong một đống đá cực lớn, lộ ra một ít ma khí mỏng manh.
Thẩm Thanh Thu theo bản năng kêu: "Lạc Băng Hà?"
Không phải Lạc Băng Hà bị Nhạc Thanh Nguyên dùng thuật cấm chế nên vừa vặn bị đè bẹp rồi chứ?
Hắn nhảy tới, nhấc lên phiến đá trên cùng. Lộ ra là lớp vảy màu xanh tan nát.
Theo lớp da xanh mỏng manh phập phồng, đá lớn đá nhỏ lăn xuống cuồn cuộn.
Trúc Chi Lang hình rắn co thành một vòng bảo vệ, Thiên Lang Quân nằm ở bên trong, được bao bọc rất cẩn thận.
Thân thể của gã bị ăn mòn càng nghiêm trọng hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt cả cái đầu xuống, trợn mắt nhìn nhìn Thẩm Thanh Thu, lên tiếng: "Thẩm phong chủ."
Thẩm Thanh Thu nói: "Hai vị tình huống như thế nào?"
Thiên Lang Quân nói: "Trúc Chi Lang không tốt lắm."
Đích thực là không tốt lắm.
Hai con mắt màu vàng vốn sáng như đèn lồng đã bắt đầu tan rã, nhưng cũng còn có thần trí. Vảy xanh trên thân rắn tróc ra không ít, chỗ đỏ chỗ đen, thương tật tàn tạ.
Thẩm Thanh Thu hỗ trợ đẩy ra phiến đá đè lên đuôi nó, phát hiện Chính Dương còn cắm ở trên thân rắn. Hắn duỗi tay, cầm chuôi kiếm rút ra. Mất chút máu với Ma tộc thì chẳng đáng là gì, nhưng Chính Dương kiếm linh lực tuyệt phẩm cắm trên người nó, thương tổn càng nghiêm trọng.
Thiên Lang Quân vươn tay che miệng vết thương của Trúc Chi Lang, nói: "Thẩm phong chủ chẳng phải không muốn để ý tới y sao?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Ai nói ta không để ý tới y, chỉ là đôi lúc giao tiếp khó thông thôi. Y... thế nào rồi."
Thiên Lang Quân sờ sờ đầu rắn tam giác, không trả lời, hỏi ngược lại: "Cục diện trước mắt, Thẩm phong chủ định làm như thế nào?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Đương nhiên là hủy kiếm."
Thiên Lang Quân nói: "Tâm Ma Kiếm đã ăn mòn vào thần hồn của Lạc Băng Hà, liền mệnh với y, hiện tại ngươi muốn hủy kiếm, khác nào giết y?"
...
Thẩm Thanh Thu quyết đoán nói: "Vậy thì lại nghĩ cách khác."
Thiên Lang Quân nói: "Cho dù không kịp ngăn cản hai giới xác nhập?"
Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, phiền toái nói: "... Không kịp thì không kịp đi! Làm hết sức, cái khác nói sau."
Thiên Lang Quân cuối cùng lại cười một cái.
Gã nói: "Thẩm phong chủ, con người ngươi thật kỳ lạ. Dùng cách nói của các người, thì chính là tưởng vô tình mà lại hữu tình. Với Trúc Chi Lang như thế, với con trai ta cũng vậy."
Gã thở dài, cảm khái nói: "Quả nhiên vẫn không thể nào ghét con người được."
Có kỳ lạ đến mấy, cũng không kỳ lạ bằng ông lão ngươi đâu. Thẩm Thanh Thu không nói nổi với gã nữa, hỏi: "Lạc Băng Hà đâu? Ngươi có thấy y không?"
Thiên Lang Quân kỳ lạ nói: "Ta cho rằng Thẩm phong chủ biết chứ? Không phải vẫn ở sau lưng ngươi sao?"
Thẩm Thanh Thu thốt nhiên trợn mắt, sởn tóc gáy, chậm rãi quay đầu lại.
Lạc Băng Hà quả nhiên đứng sau lưng hắn, đang nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn.
Không biết rốt cuộc y bắt đầu đứng đó từ lúc nào. Hoặc là nói, là từ khi nào thì đi theo sau lưng sau lưng Thẩm Thanh Thu.
Lạc Băng Hà mỉm cười nói: "Sư tôn, đưa kiếm cho ta đi."
Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc, giơ lên Tâm Ma Kiếm: "Ngươi có thể lại đây lấy."
Lạc Băng Hà đi từng bước về phía hắn, bỗng nhiên dừng lại. Khóe miệng y co giật, bả vai bắt đầu run rẩy.
Thẩm Thanh Thu giơ ngang kiếm ở phía trước, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lạc Băng Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "... Cút ngay."
Thẩm Thanh Thu còn chưa kịp đáp lại, Lạc Băng Hà đã đè tay lên màng tai, ném ra một bạo kích, quát: "Toàn bộ cút ngay, cút!!!"
Lời này không phải nói với hắn, bạo kích cũng không ném đến người hắn, mà là lướt qua Thẩm Thanh Thu, đập vào một bên vách động gồ ghề.
Thiên Lang Quân hữu tình nhắc nhở: "Ảo giác của Tâm Ma Kiếm."
Không cần gã nói, Thẩm Thanh Thu đại khái có thể đoán được. Dáng vẻ hiện tại của Lạc Băng Hà, rõ ràng là thấy được thứ người ngoài không thấy được, linh lực và ma khí trong tay loạn lên, chuyên môn đánh vào xung quanh y, chém giết đối thủ không tồn tại.
Núi lại chấn động, đá vụn rơi xuống từng tảng. Thẩm Thanh Thu nhìn hai người bên cạnh một cái, hét: "Đi theo ta!"
Lạc Băng Hà quả nhiên đi theo hắn.
Hai người truy đuổi, người trước như lắp gió vào chân, người sau thì như du hồn, tốc độ chẳng hề suy giảm. Thẩm Thanh Thu có cảm giác mình là một khúc xương, đang bị một con cún đuổi riết.
Lúc này, hệ thống thông báo: 【 Giá trị tức giận của "Lạc Băng Hà" 300. Sau khi nhân hệ số Tâm Ma Kiếm 100, trạng thái hiện tại 3000. 】
Thẩm Thanh Thu rít gào: "Cái đệch, đạo cụ mấu chốt đâu?! Nhanh lăn ra đây được không! Ngọc Quan Âm! Ngọc bội! Mau lấy ra quẹt quẹt!"
Hệ thống: 【 Xin chào, đạo cụ mấu chốt đang trong quá trình tải xuống. Đề nghị ngài tạm thời sử dụng công cụ khác. 】
Thẩm Thanh Thu: "Còn tải xuống cái rắm ——! Có công cụ gì mau lật ra coi!"
Hệ thống: 【 Nhắc nhở ấm áp: Tiểu thủ thúc đẩy tình cảnh bản deluxe lần trước ngài mua còn chưa có xài. 】
Thẩm Thanh Thu phanh lại thật mạnh.
Nói thật, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu tiểu thủ thúc đẩy tình cảnh này rốt cuộc là trò mèo gì, nguyên lý dựa vào đâu.
Thế nhưng, căn cứ vào đánh giá của người tiêu dùng đã trải nghiệm một lần, nó hình như —— tương đối hữu dụng!
Thẩm Thanh Thu cắn răng nói: "... Quất luôn!"
Để ông đây trải nghiệm một chút bá khí sung sướng của bản deluxe nào, tới đi!
Hắn vừa mới click "Chắc chắn", mặt đất lại sụp.
Trong lúc rớt xuống, Thẩm Thanh Thu chỉ có một ý niệm trong đầu:
Đùa bố à, tiểu thủ cái gì —— mày là cái máy đào đất thì có!
Nhưng mà, lăn một trận, phía trên đầu đá rơi cuồn cuộn, hắn lại không hề bị đá núi đè phải.
Có người chắn trên người hắn.
Cho dù Lạc Băng Hà thần trí không rõ, đầu óc hồ đồ, nhưng vào thời điểm thế này, vẫn theo bản năng dùng thân thể giúp hắn đỡ đá rơi.
Y trở tay đẩy, bỏ ra tảng đá lớn nện trên lưng mình, bỗng dưng không cảm thấy áp lực gì nữa, cúi đầu ngơ ngác nhìn đối diện Thẩm Thanh Thu, trong con ngươi tựa hồ có khoảnh khắc tỉnh táo lướt qua, chớp mắt mơ màng, chợt mông lung hỗn độn.
Văn ấn đỏ sẫm lan tràn trên trán y, lần ra cả khuôn mặt tuyết trắng, còn đang lan dần xuống cổ.
Tâm Ma Kiếm rơi ở bên cạnh giống như kết nối với văn ấn trên người y, lúc ẩn lúc mờ, khói tím lưu chuyển.
Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: "Sư tôn...?"
Thẩm Thanh Thu "Ừ" một tiếng, thấy có máu tươi chảy xuống trán Lạc Băng Hà, cổ họng có chút run rẩy.
Lạc Băng Hà nói: "Sư tôn, là ngươi thật là sao?"
"... Ừ."
Lạc Băng Hà nói: "Lần này là thật sự? Không phải ngươi mới vừa đi với họ rồi sao?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Ta không đi."
Lạc Băng Hà chầm chậm cúi người, chôn mặt xuống cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, ta đau. Đầu ta đau."
Ngữ khí này, vừa giống làm nũng, vừa giống đau thật. Thẩm Thanh Thu chầm chậm mở hai cánh tay, ôm vai y, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Ngoan nào. Rất nhanh sẽ không đau nữa."
Lạc Băng Hà nói: "Ta ngoan, sẽ không đau, sư tôn cũng sẽ không bỏ ta một mình nữa?"
Thẩm Thanh Thu nói: "Lập tức sẽ không đau."
Lạc Băng Hà thấp giọng nói: "Ta không tin."
Y đột nhiên phát rồ, giận dữ hét: "Ta không tin! Ta không tin!"
Thấy y lại phát tác, Thẩm Thanh Thu chống vai của y, ngóc đầu thật mạnh.
Góc độ xảy ra chút vấn đề, răng va vào răng, đụng tới đau điếng.
Lạc Băng Hà bị ngăn chặn đôi môi, ánh mắt còn mở trừng trừng. Chớp một cái, hai cái.
Thẩm Thanh Thu cũng mở to mắt, như vậy mắt to trừng mắt bự, trong lòng cảm thấy quỷ dị đến cực điểm. Sau một hồi trừng mắt nhau, đành phải lui một bước, mình nhắm mắt lại trước. Lông mi một trận rung động, dùng sức hôn sâu.
Nói thực ra, cái kiểu đụng răng làm miệng bây giờ vẫn còn đau thế này, căn bản không thể gọi là hôn, chỉ có thể kêu là gặm.
Nhưng rõ ràng, Lạc Băng Hà gặm rất vui vẻ, cắn tới tấp trên cánh môi của Thẩm Thanh Thu, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Đột nhiên đè lại Thẩm Thanh Thu, ấn trên mặt đất.
Xoèn xoẹt vài tiếng, áo ngoài của Thẩm Thanh Thu bị xé thành mấy mảnh.
Quần áo còn lại, đều bị Thẩm Thanh Thu tự mình cởi ra. Xé xé kéo kéo, quần tụt xuống đầu gối, áo chỉ còn một kiện trung y lỏng là lỏng lẻo che đậy, trượt xuống đầu vai trơn mịn.
Tay của Lạc Băng Hà xuôi theo áo sờ vào trong.
Toàn thân y đều nóng lên, còn lợi hại hơn cả lần bị sốt trong Thánh Lăng, tay ra sức vuốt ve làn da Thẩm Thanh Thu.
Vừa bỏng, vừa đau, vừa hoảng hốt.
Thẩm Thanh Thu biết kế tiếp sẽ là cái gì. Hắn sớm quyết định, chuẩn bị kỹ càng, lúc này tự giác trở mình, đưa lưng về phía Lạc Băng Hà.
Tuy rằng hắn không hề có kinh nghiệm với việc này, nhưng cũng đã nghe nói lần đầu tiên thì tiến vào từ đằng sau sẽ dễ hơn. Tuy rằng trong lòng cảm thấy tư thế này có điểm đáng xấu hổ, nhưng chẳng chấp nhặt được nhiều vậy. Vốn là để cho tiện Lạc Băng Hà muốn làm gì thì làm, ai biết, lại bị lật mạnh về.
Lạc Băng Hà chèn ở giữa hai chân hắn, hết sức chăm chú nhìn vào mặt của hắn, cách nhau chỉ có vài tấc, hô hấp cực nóng đan xen dây dưa.
Huyệt khẩu khô khốc dưới thân bị đặt tới một thứ nóng như ngọn đuốc, đường kính hơi khủng bố, giống một quả bóng dài thổi căng.
Bởi vì phần đầu đã hơi ẩm ướt, huyệt khẩu đóng chặt đã hơi nuốt vào được một chút.
Lạc Băng Hà không xông vào tức khắc, y mơ mơ màng màng, lại kiên trì nhất định phải nhìn chằm chằm mặt của Thẩm Thanh Thu, từng chút từng chút, hôn nhỏ nhặt tới tấp lên hai gò má của hắn. Thần kinh của Thẩm Thanh Thu vốn căng chặt, vì hành động vô ý thức này của y mà hơi chút thả lỏng.
Hắn thả lỏng quá sớm.
Thẩm Thanh Thu rốt cuộc cảm nhận được, thế nào là cảm giác "bị sờ sờ chém ở giữa thành hai nửa".
Hắn đau đến phát điên, chân đang duỗi ra muốn co về sau. Lạc Băng Hà giữ chặt eo của hắn, mạnh mẽ kéo về, lưng ma sát trên nền đá thô ráp, da thịt đau tê dại.
Đau nhức trong nháy mắt khiến Thẩm Thanh Thu vứt bỏ mọi thứ qua phía sau não.
Hắn giống như con cá mất nước, kịch liệt giãy dụa. Nhưng hắn càng giãy dụa, Lạc Băng Hà càng bất ổn cảm xúc, hai mắt đỏ đậm, hơi thở hỗn độn, đầu óc hỗn loạn, chỉ muốn mạnh mẽ xuyên vào Thẩm Thanh Thu, cắm xuống tới cùng!
Phần đầu thô nhất đã chôn vào, tiếp đó là trụ thể rất dài, nặng nề đè vào nội tạng của hắn. Thẩm Thanh Thu lấy tay để trên ngực Lạc Băng Hà, thắt lưng lại bị giữ chặt không thể cử động, hai chân càng bị ấn đến trước ngực, cái mông cao cao vểnh lên, căn bản không thể ngăn được tràng thịt bị khuếch rộng lối.
Hắn nuốt về tiếng kêu thảm, tận lực thả lỏng, mở rộng hạ thể, tùy ý để Lạc Băng Hà cắm đến chỗ sâu nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÙNG SINH CHI HỆ THỐNG TỰ CỨU CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN [Reup]
General Fiction-Chỉ là đăng lên wattpad để có chỗ đọc lúc không có mạng thôi '-' các bác đừng để ý. -Tác giả: Mạc Hương Đồng Khứu Thể loại:Đam Mỹ, Xuyên Không, Hài Hước Nguồn:almostbl.wordpress.com Editor : Sút, Bee, Chi Tồ, Joey Thể loại: xuy...