Chương 18

1.2K 101 9
                                    

Từ đó Giang Thủ Lam lên làm tông chủ của Vân Mộng Liên Hoa ổ và xây dựng nó phát triển cũng không kém Thủy Liên.

Mười năm trôi qua.

Thủy Liên vẫn luôn đi tìm kiếm Tử Quy, cho đến một ngày bỗng nhiên trong người y cơn đau phát tác, nó còn đau hơn của mười năm về trước, y ngã xuống người co lại, tay gắt gao ôm chặt ngực mình. Cơn đau không hề thuyên giảm mà ngày càng tăng, Thủy Liên biết đây là hậu quả của việc sử dụng ma lực quá nhiều khiến nó chèn ép tiên lực dẫn đến hai nguồn linh lực giao tranh làm chủ thể từ từ mất đi sự sống và y cũng biết mình sắp phải rời xa cõi hồng trần này. Ý nghĩ đó làm Thủy Liên cảm thấy khiếp sợ, y vẫn chưa tìm được người muốn tìm, chưa bày tỏ được tình cảm của mình cho người đó, y cảm thấy cuộc sống này thật nghiệt ngã, tại sao lại đối xử với y như vậy, cho y nếm trải đủ mùi thống khổ nhưng không cho y bất cứ niềm hạnh phúc nào dù nó là đơn giản nhất. Thủy Liên bật khóc, quả nhiên cuộc sống vẫn luôn bất công như vậy. Giờ đây trước mắt y là một ảo cảnh vô cùng hạnh phúc, Tử Quy ca ca của y đang dang tay chờ ôm y vào lòng, Thủy Liên nhìn mà tự cười chính mình:

- Ảo cảnh đó mà ngươi cũng cho là thật sao? Đến cuối cùng ta vẫn chẳng có cái gì cả, công sức của ta đi tìm đã đổ sông đổ biển rồi. Ta phải làm gì đây?

Thủy Liên hỏi vu vơ một mình, rồi nhìn ảo cảnh trước mắt:

-Tử Quy ca ca, ta sẽ mãi đi tìm huynh, hi vọng một ngày nào đó ta sẽ tìm thấy huynh. 

Thủy Liên bỗng nhiên nhớ đến một loại pháp cổ, có thể phong ấn một phần linh hồn vào trong nội đan, một phần sẽ đi đầu thai và viên đan ấy sẽ theo thân thể mới cho đến khi linh hồn trong đan muốn ra ngoài, đó gọi là pháp Ấn Hồn.Thủy Liên thi triển nó, khi thành công cũng là lúc y ra đi, trước khi nhắm mắt xuôi tay y đã nói một câu cuối cùng, có thể là nói cho người trong ảo cảnh đó nghe, một câu nói mà y đã ấp ủ suốt đời:

-Tử Quy, ta tâm duyệt huynh!

Trận pháp Lệ Hồn kết thúc, Tử Quy vươn tay ra như muốn nắm lấy thân ảnh yếu ớt kia:

-Thủy Liên, ta xin lỗi đệ. Ta không nên nghi ngờ đệ như vậy. Ta thực ra..thực ra cũng tâm duyệt đệ. Đó không phải ảo cảnh, lúc đó ta ở đấy nhìn đệ, thật đấy.

- Ta biết mà, làm sao một ảo cảnh có thể chân thực đến như vậy. Nhưng Tử Quy ca ca, ta phải đi rồi, huynh quên ta đi.

-Tại sao? Ta không đồng ý, không cho phép đệ đi.

- Lệ Hồn rất hữu dụng nhưng cái giá của nó là thần hồn câu diệt, ta xin lỗi vì không nói cho huynh biết.

-Tại sao!? Tại sao không nói cho ta biết, nếu đệ nói ta sẽ buông bỏ thù hận để chấp nhận đệ mà! Chẳng lẽ đệ muốn rời xa ta đến thế sao?

Thủy Liên không biết trả lời như thế nào, y cũng không muốn rời xa Tử Quy. Thân ảnh y cứ mờ dần, y nhìn lại bản thân mình rồi hướng Tử Quy nói:

- Tha thứ cho ta Tử Quy ca ca!

- Không bao giờ, ta không bao giờ tha thứ cho ngươi cũng không muốn quên ngươi.

(Hi Trừng) Nhớ thì đến bên ta điNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ