47. Yêu một người, là biết rõ người ấy không hoàn hảo nhưng vẫn yêu

118 3 0
                                    

Trường Giang đưa An Hạ lên thẳng phòng mình. Đặt cô xuống giường xong liền cởi ngay cúc áo sát cổ của cô ra, rồi mau chóng ra phía ban công hạ rèm, đóng cửa lại. Sau đó, Trường Giang quay trở ra hành lang, lúc sau đem vào một chai nước, vài gói gì thuốc hay gì đó. Hắn vẩy mạnh vài cái, không ngại ngần gì, luồn tay qua áo An Hạ rồi nhét cặp nhiệt độ vào người cô. Tất cả những hành động đó của hắn đều hết sức bình tĩnh, không chút luống cuống hay do dự, nhưng nét mặt lại không tỏ ra thư giãn chút nào. Đôi mày đậm suốt từ đó vẫn cứ nhíu chặt.

Hoàng Hải nãy giờ đi theo, không thấy anh chàng lạnh lùng kia nói một câu, thì cũng chẳng dám tỏ ý gì. Đến khi thấy Trường Giang bắt đầu lôi nhiệt kế ra xem, biểu cảm càng trở nên cứng nhắc, thì Hoàng Hải mới lựa lời, hỏi.

"Cô ấy bị sao vậy?"

"Sốt."

Trường Giang trả lời ngắn gọn, tay vẫn đang xé một gói nhỏ trong đống vừa đem ra hòa vào nước. Tiếng thìa chạm vào thành cốc kêu một tràng lách cách đầy vội vã.

"Sao... tự dưng lại như vậy?"

Hoàng Hải bắt đầu cảm thấy lo lắng. Rõ ràng lúc ngồi nói chuyện với cậu, rồi trên suốt đường về, cậu có thấy cô biểu hiện bất thường gì đâu.

Nhưng lần này Trường Giang không trả lời thêm nữa. Hắn đem cốc nước vào, đặt lên nóc tủ đầu giường, vuốt qua mớ tóc lộn xộn của người đang nằm vật ra kia, rồi mới nhỏ giọng hỏi.

"Có khó thở hay đau ngực không?"

An Hạ lờ đờ mở mắt ra, hơi lắc đầu.

"Đau họng hay nghẹt mũi?"

Cô tiếp tục lúc lắc đầu nhè nhẹ.

"Nhức đầu, đau người?"

Lần này thì An Hạ gật đầu, vừa xong đã hắt xì một tiếng, làm Trường Giang phải lập tức đưa tay ra trước mũi cô.

"Xì ra!" Hắn ra lệnh.

Cô nhỏ cố mở mắt ra nhìn, nhưng dường như chẳng còn sức, trước bàn tay mát lạnh nọ, ngược lại còn hít vào một hơi sâu hơn. Liền đó, An Hạ lại hắt xì thêm một hơi còn dài hơn. Lần này thì không chịu được nữa, nước mũi đổ xuống ào ào, làm cho cô thực muốn khóc dở mếu dở.

"Sẽ choáng váng một chút, nhưng xì hết ra rồi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Trường Giang vẫn kiên trì, cố gắng nói thật nhẹ nhàng. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho bệnh nhân nhỏ bé đã ngượng càng thêm ngượng. Trời ạ, vấn đề không phải ở chỗ đó mà. Nhưng rồi lần hắt xì thứ ba đến, lần này thì An Hạ chịu thua, cô nhắm mắt nhắm mũi hỉ sạch đống tèm lem vào lòng bàn tay hắn, trước khi đổ vật xuống giường vì kiệt sức. Trường Giang đến một cái nhăn mày cũng không thấy, sau khi rửa sạch tay rồi mới rút khăn mặt từ trong toilet ra lau mũi cho cô.

"Lần này chắc cảm cúm bình thường thôi. Uống hết cái này đi rồi nằm nghỉ."

An Hạ như người biết tội, hoặc cũng có thể vì cơn sốt làm cho hỏng người nên tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn. Dù cốc nước kia có vẻ rất khó nuốt, phải đến cả mười hơi cô nhỏ mới uống xong, nhưng cũng không một lời than van. Xong xuôi, Trường Giang mới kê lại gối cho cô nằm xuống, nhưng rồi lại không đành lòng mà tiếp tục đưa tay vuốt ve trán cô. Những tia xót xa thấp thoáng ẩn hiện trong mắt hắn.

THANH MAI PHẢI CHỜ TRÚC MÃ [REUP]- [HOÀN]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ